Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn

Chương 211: Vật Cạnh Thiên Trạch, Thích Giả Sinh Tồn



Sẵn sàng

Hộ Bộ tân Thượng thư Đổng đại nhân rưng rưng nước mắt tiến lên.

“Bệ hạ, năm ngoái đã thu thêm gấp ba lần thuế lúa của dân chúng rồi, năm nay lại

tăng thêm gấp đôi, dân chúng thật sự sẽ không sống nổi, xin Bệ hạ hãy nghĩ lại”

Trong triều cũng có nhiều tiểu quan nghị luận.

“Năm ngoái rất nhiều bách tính ở địa phương đã chết đói, số lượng còn nhiều

hơn những năm trước. Năm nay vừa vặn thu hoạch vụ thu, nếu lại tăng thuế, e

rằng sẽ gây ra biến cố”

Một văn quan khác đáp: “Rất nhiều thương hộ Đại Thịnh Triều không thể kinh

doanh nổi, Bệ hạ cũng đã hết cách rồi.

Chúng ta đều đã nửa năm không có bổng lộc, nếu không phải trong nhà còn có

sản nghiệp, sợ rằng ngay cả chức quan này cũng không giữ nổi.

Vận nước đã thế, vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, đâu thể nhìn các nước

khác đến công phạt chúng ta được”

“Đổng khanh, những điều ngươi nói, Trẫm há lại không hiểu, nhưng ngoài việc

tăng thuế ra, các khanh còn có biện pháp nào khác không? Mau nói ra, giúp Trẫm

giải sầu đi”

Hoàng đế rõ ràng đang nổi giận. Năm ngoái còn có một Bạch gia giúp họ giải vây,

năm nay ruộng muối của Bạch Tĩnh Châu còn không đủ để triều đình nhét kẽ

răng.

“Bệ hạ, có dân mới có nước, chúng ta nên lấy bách tính làm trọng”

Hoàng đế lạnh lẽo nhìn Đổng Thượng thư: “Nếu không có nước, hoặc có địch

nhân tới đánh, dân chúng tự bảo vệ bản thân như thế nào? Đến lúc đó, e rằng

không chỉ là đói bụng là có thể qua được.

Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy đi, nhiều nhất ba năm, đợi Quốc khố

sung túc hơn, tự nhiên có thể giảm thuế”

Thánh chỉ đã ban, ai dám phản đối chính là kháng chỉ, Đổng Thượng thư đau lòng

không thôi, y không hiểu nổi, vì sao Đại Thịnh Triều vốn phồn thịnh lại biến thành

bộ dạng ngày hôm nay.

“Phụ hoàng anh minh, hiện tại đang là mùa thu hoạch, chỉ khi quốc gia cường đại,

mới có thể bảo vệ được vạn dân”

Bất kể Hoàng đế quyết định thế nào, Tạ Quân Lâm cũng đều phụ họa theo, dù

sao Hoàng đế cũng sống không được bao lâu nữa.

Chờ sau khi Phụ hoàng băng hà, tất cả mọi thứ lưu lại đều là của hắn, hắn sao lại

không vui vẻ chấp thuận cơ chứ.

Thái tử càng đắc ý, Tạ Ngự Hằng lại càng muốn nhìn thấy bộ mặt tiếp theo của

hắn.

Ba tháng thời gian, Từ Nghiêu đã tìm thấy chứng cứ ở Kiềm Trung quận, sau

ngày hôm nay, Tạ Quân Lâm sẽ trở thành vị Thái tử đầu tiên bị phế của Đại Thịnh

Triều.

Hoàng đế liếc nhìn thái giám bên cạnh, thái giám hiểu ý, lập tức lớn tiếng hô.

“Có chuyện tấu, không chuyện bãi triều”

Tạ Ngự Hằng tiến lên ôm quyền: “Phụ hoàng, Thục Quý phi có việc muốn tấu, đã

chờ ngoài cửa từ lâu”

Hoàng đế phiền muộn cầm trà ho khan uống xuống, lão Tam chết đi hắn cũng

rất đau lòng, nhưng mọi chuyện đã qua ba tháng rồi, Thục Quý phi cũng nên

ngừng làm loạn.

Bây giờ lại còn muốn náo loạn lên cả triều đình, thật là càng ngày càng không

hiểu chuyện.

“Hậu cung không được can chính, bảo Thục Quý phi trở về”

Tạ Ngự Hằng biết Hoàng đế sẽ nói như vậy, ngay cả lời lẽ biện minh, Từ Nghiêu

cũng đã giúp y nghĩ sẵn rồi.

“Phụ hoàng, Thục Quý phi nói, nàng ta đã tìm được nhân chứng vật chứng kẻ đã

sát hại Tam hoàng huynh, hơn nữa bệnh tình của Phụ hoàng cũng có nguyên

nhân khác”

Nếu mọi chuyện đã lắng xuống, Hoàng đế không muốn truy cứu chuyện đã xảy ra

lúc đó, nhưng một khi chuyện liên quan đến bản thân hắn, thì lại trở nên khác

biệt.

“Thôi được, cho Thục Quý phi vào đi!”

Tạ Ngự Hằng cúi đầu, đắc ý cười một tiếng.

Thục Quý phi bước vào đại điện, trên đầu không có bất kỳ trang sức nào, xiêm y

giản dị, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, gương mặt đầy vẻ thù hận.

Nàng ta hành lễ quỳ lạy trang trọng nhất với Hoàng đế giữa triều đình.

“Bệ hạ, thần thiếp mạo hiểm chết để can gián, Tam hoàng tử chết, không phải

do loạn phỉ gây ra, mà là do Thái tử một tay mưu đồ, xin Bệ hạ làm chủ cho Tam

hoàng tử”

giang-son/chuong-211-vat-canh-thien-trach-thich-gia-sinh-tonhtml]

Thục Quý phi vừa vào, liền lập tức cắn chặt lấy Tạ Quân Lâm, nhưng Tạ Quân

Lâm dường như đã sớm lường trước được điều này, và cũng đã có đối sách.

“Thục Quý phi cẩn trọng lời nói, tuy Bổn cung và Tam đệ tranh đấu gay gắt nhiều

năm, nhưng dù sao cũng là cốt nhục tương liên, đồng là con cháu Hoàng thất, ta

hà cớ gì phải xuống tay độc ác như vậy?”

Ánh mắt Thục Quý phi nhìn Tạ Quân Lâm tựa như tẩm độc, nàng ta đặt chiếc

mâm mang theo xuống, mở tấm vải lụa màu vàng phủ trên đó ra.

Bên trong là một bình lưu ly trong suốt, chứa chất lỏng màu xanh lam.

“Bệ hạ và chư vị đại thần đều biết, Lục hoàng tử không chỉ mang thi thể Tam

hoàng tử về, mà còn dẫn theo cả những kẻ đã sát hại đệ ấy.

Trên cánh tay của những người đó, đều có dấu hiệu của Vũ Lâm Vệ, nhưng

những dấu hiệu đó đều là giả.

Vật trong tay thần thiếp đây, chính là loại thuốc nhuộm mà đám Giả Vũ Lâm Vệ

đã dùng. Chúng xăm vật này lên tay, là do có người chỉ thị. Nếu Bệ hạ không tin,

có thể tìm người đến thử thuốc ngay tại chỗ”

Hoàng đế sai đại thái giám mang thuốc nhuộm đến, so sánh với thuốc

nhuộm xăm mình thật sự của Vũ Lâm Vệ.

Trước kia, hình xăm của những tên sát thủ kia đã được Hình Bộ lưu lại mẫu nhỏ,

có thể lấy ra so sánh là biết ngay.

Việc này liên quan đến cái chết của một hoàng tử, văn võ bá quan không ai là

không quan tâm.

“Phụ hoàng xin minh xét, nhi thần có đội Vũ Lâm Vệ do Phụ hoàng ban, toàn bộ

Đại Thịnh Triều đều biết.

Đã có Vũ Lâm Vệ thật, nhi thần hà tất phải làm giả, chẳng phải là tự tìm phiền

phức sao?

Lúc đưa Tam đệ về, nhi thần đã bẩm báo với Phụ hoàng, có người chế tạo Giả Vũ

Lâm Vệ, chính là muốn hãm hại nhi thần.

Ba tháng trôi qua, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào của Giả Vũ Lâm Vệ, Thục

Quý phi vừa đến đã lấy ra được thuốc nhuộm xăm mình của Giả Vũ Lâm Vệ.

Nhi thần có lý do để nghi ngờ, Thục Quý phi là tự tạo ra chứng cứ, tự phơi bày

hành vi của mình”

Tạ Quân Lâm nói năng nóng nảy, chuyện ở Miêu Cương đã được Mẫu hậu hắn

làm rất kín kẽ, giờ thuốc nhuộm xăm mình này vừa xuất hiện, hắn liền như con

mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên.

“Thái tử vội vã minh oan cho mình như thế, đến cả lời nói cũng không kịp suy xét

sao?

Thục Quý phi chỉ có mỗi Tam hoàng huynh là con, nếu Giả Vũ Lâm Vệ là người

của nàng ta, vậy nàng ta vì sao phải giếc con mình?

Hay là nói, Thục Quý phi vì để đối phó với Thái tử ngươi, mà ngay cả Tam hoàng

huynh của mình cũng có thể sát hại?

Đến cả người thụ hưởng cũng không còn, động cơ làm những việc này là gì?”

Bề ngoài Tạ Ngự Hằng là người thân cận nhất với Tam hoàng tử, y biện hộ cho

Tam hoàng tử là hợp tình hợp lý.

Thục Quý phi xiêm y giản dị trừng mắt nhìn Tạ Quân Lâm, quỳ gối trên triều đình.

“Bệ hạ, hôm nay thần thiếp mạo hiểm thiên hạ đại bất kính, liều chết can gián

tại đây, là vì thần thiếp đã có chứng cứ xác thực. Chỉ cần có thể vạch trần hung

thủ cho con trai thần thiếp, thần thiếp nguyện lấy cái chết tạ tội”

Hoàng đế nheo mắt lại, bệnh tình của hắn rất kỳ lạ, dù Thái y có chữa trị thế nào

cũng không khỏi, chuyện này khiến hắn vô cùng quan tâm.

“Thục Quý phi, nếu chứng cứ của ngươi là thật, Trẫm sẽ chủ trì công đạo cho

ngươi”

Việc lớn như vậy, thái giám mang thuốc đi kiểm tra rồi trở về, gật đầu với

Hoàng đế.

“Bệ hạ, thuốc nhuộm Thục Quý phi mang đến, quả thật là thuốc Giả Vũ Lâm

Vệ dùng để xăm mình, người Thái y viện cũng đã xem qua, nói rằng loại thuốc

này cực kỳ khó luyện chế”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái tử.

Tạ Quân Lâm căng thẳng trong lòng, nhưng hắn cũng không sợ, chỉ cần hắn

không thừa nhận, Thục Quý phi và Tạ Ngự Hằng không thể làm gì được hắn.

“Phụ hoàng, loại thuốc này dù là thuốc dùng để xăm mình của Giả Vũ Lâm

Vệ, nhưng cũng không có chứng cứ nào chỉ ra là do nhi thần.

Thục Quý phi mất Tam đệ nên đau lòng hoảng hốt, nhưng mọi việc đều phải nói

đến chứng cứ, không thể vì nàng ta là kẻ yếu mà nói gì cũng là sự thật.

Loại oan khuất này, nhi thần không muốn gánh, xin Phụ hoàng và chư vị đại thần

lý trí xem xét”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.