“Vị phu nhân này, chúng ta không có giấy bút. Ngài muốn bốc loại thuốc gì, liều
lượng bao nhiêu thì cứ nói thẳng ra. Không phải là đơn thuốc do đại phu của y
quán chúng ta kê, nếu xảy ra vấn đề gì, chúng ta hoàn toàn không chịu trách
nhiệm”
Mộ Chiêu Dã cảm thấy rất tức giận, nàng chỉ thẳng vào giấy bút trên quầy.
“Không có giấy bút? Cái kia là thứ gì? Ngay cả bút mực cũng không nhận ra,
thuốc do dược đồng ngươi bốc ai dám dùng?
Đông gia của y quán các ngươi đâu? Mau gọi hắn ra đây! Một kẻ đến mực cũng
không biết là gì mà cũng có thể làm dược đồng ở đây, là muốn mưu tài hại
mệnh sao?”
Giọng nói của Mộ Chiêu Dã vừa đủ để tất cả mọi người trong y quán nghe thấy.
Lãnh Đan hành lễ trước mặt nàng, cảm thấy Mộ Chiêu Dã đứng ra giúp hắn sẽ
rước lấy phiền phức.
“Thôi đi phu nhân. Ta là người Nam Sở, thật sự không ổn, ta sẽ đổi sang y quán
khác khám”
Tin đồn trong kinh thành, Lãnh Đan tin rằng Thừa tướng Từ Nghiêu sẽ giúp bọn
họ giải quyết, chỉ là chưa thể nhanh được.
Nam Sở bọn họ đã trở thành một phần của Đại Thịnh triều từ hơn mười năm
trước rồi. Ngay cả Tân Đế cũng coi như nửa người Nam Sở, cũng không thể biến
Đại Thịnh triều trở lại thành Nam Sở quốc.
“Hôm nay cứ khám ở đây! Người Nam Sở thì sao chứ? Nam Sở cũng là người
của Đại Thịnh triều!”
Mộ Chiêu Dã che chở Lãnh Đan ở đây, y quán lập tức bị một vòng người vây
quanh để xem họ.
“Nữ tử này là ai vậy? Nghe giọng điệu cũng không giống người Nam Sở”
Trong số những người vây quanh, có kẻ bất mãn, lên tiếng ra lệnh và cảnh cáo
Mộ Chiêu Dã.
“Vị phu nhân này, ngươi bớt lo chuyện bao đồng. Kẻ đứng sau ngươi là người
Nam Sở, kinh thành chúng ta không hoan nghênh người Nam Sở. Địa phận Nam
Sở mới là nơi họ nên ở, cút về Nam Sở của họ đi”
“Đúng vậy. Người Nam Sở đừng đến đây, đừng hòng chia đi một mẫu ruộng đất
nào của chúng ta”
Quả nhiên là khi đụng chạm đến lợi ích của mình, tất cả mọi người đều không còn
thân thiện.
Mộ Chiêu Dã bước vài bước về phía những kẻ đang nói. Dung mạo thanh lãnh
cùng khí chất mạnh mẽ của nàng khiến khí thế trên người mấy kẻ đó tan đi quá
nửa.
“Kẻ nào nói với các ngươi rằng Nam Sở sẽ đến chia ruộng đất của các ngươi?
Các ngươi có bằng chứng không? Nói cho ta biết, kẻ nói lời này với các ngươi là
ai, ta sẽ đi tìm hắn ta nói rõ mọi chuyện”
Mấy người nói chuyện lùi lại hai bước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói
gì nữa.
Nhưng hôm nay Mộ Chiêu Dã không giải quyết mối bất bình này, triều đình nhất
định sẽ đại loạn.
Từ Nghiêu và Văn Quốc Cữu làm nhiều việc như vậy, chính là không muốn thấy
bách tính Nam Sở bị bắt nạt nữa.
Nhưng hiện tại, dưới sự cai quản của Bùi Tự Bạch và Nhiếp Chính Vương Bùi
Thận Tu, người Nam Sở vẫn bị bài xích.
Từ Nghiêu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện này không chỉ là Mộ
Chiêu Dã đứng ra giúp Lãnh Đan, mà đã trở thành chuyện giữa Nam Sở và Đại
Thịnh triều.
“Mọi người đều là bách tính của Đại Thịnh triều, đều dựa vào một mảnh ruộng đất
nhỏ để sinh sống. Nếu không có sự giúp đỡ của người Nam Sở, các ngươi cũng
không có những ngày tháng an nhàn hôm nay.
Ta không biết các ngươi nghe tin đồn này từ đâu, nhưng ta có thể nói rõ với các
ngươi, hạt giống lúa vụ thứ hai chỉ có Nam Sở mới có.
Lương thực mà triều đình phân phát cho các ngươi bây giờ, toàn bộ đều được
mang đến từ Nam Sở. Các ngươi hưởng lợi ích do người khác mang lại, sau lưng
lại muốn đuổi họ đi. Đây là hành vi của bậc quân tử sao?”
Mấy người đó bị Mộ Chiêu Dã phản bác đến mức không nói nên lời, nhưng họ
cho rằng những thứ đó là do triều đình ban cho họ, thì liên quan gì đến Nam Sở.
Bên này cãi vã không ngừng, Đông gia của y quán cũng bước xuống, hắn ta làm
bộ hòa giải, an ủi cả hai bên.
“Thôi được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Vị phu nhân này muốn bốc thuốc gì, cứ nói với
lão phu, lão phu sẽ bốc thuốc cho ngươi”
Bên trong Mộ Chiêu Dã bị người ta vây quanh, Trương Mạn Mạn len lỏi qua đám
đông, đi đến bên cạnh nàng.
Những việc Mộ Chiêu Dã đã làm và những lời nàng nói với những người kia, nàng
ta đều nghe thấy.
“Chiêu Dã, muội không sao chứ?”
Mộ Chiêu Dã lắc đầu, mấy người này không làm gì được nàng.
giang-son/chuong-227-khieu-khich-quan-hehtml]
Thấy vậy, Trương Mạn Mạn lập tức mắng thẳng Đông gia y quán. Nàng ta chống
nạnh, không ai được phép bắt nạt bạn bè của nàng.
“Bốc thuốc là chuyện đương nhiên, nhưng dược đồng của y quán các ngươi
lại ngang nhiên coi thường bệnh nhân. Là Đông gia, ngươi không nên đưa ra lời
giải thích sao?”
Đông gia y quán luôn nở một nụ cười nơi khóe miệng, nhưng nụ cười này khiến
người ta cảm thấy khó chịu.
Hắn ta ưỡn thẳng lưng, hạ thấp mày mắt nói: “Chỉ những người được đại phu của
y quán khám bệnh, mới là bệnh nhân của y quán.
Người đã không được đại phu khám, cũng chưa mua thuốc, làm sao có thể tính là
bệnh nhân của y quán chúng ta?
Không phải bệnh nhân của y quán chúng ta, dược đồng của y quán cũng không
đến lượt người ngoài xoi mói. Phu nhân thấy ta nói đúng không?”
Đây là hành động công khai đứng về phía đối lập với Mộ Chiêu Dã và các nàng.
Một y quán lớn như vậy mà Đông gia lại có thể nói ra lời này.
Nếu hắn không phải kẻ ngu xuẩn, thì chính là người Nam Sở đã đe dọa đến lợi
ích của hắn.
“Ngài nói đúng. Mạn Mạn, còn cả huynh nữa, chúng ta đi y quán khác!”
Lãnh Đan đi theo sau Mộ Chiêu Dã và các nàng, trong lòng cảm thấy áy náy. Nếu
không phải vì hắn, Mộ Chiêu Dã và họ đã không bị người khác làm nhục trước
mặt như vậy.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Mộ Chiêu Dã còn bị Đông gia y quán đằng sau chế
giễu.
“Phu nhân đi thong thả, ta không tiễn. Ta xin nhắc nhở một câu, nếu không có sự
đồng ý của ta, toàn bộ y quán và tiệm thuốc trong kinh thành này sẽ không có
ai bán thuốc cho các người đâu”
Mộ Chiêu Dã nhẫn nhịn tên Đông gia y quán này đã đến cực hạn. Ban đầu nàng
không muốn đánh rắn động cỏ, định sau này sẽ điều tra rõ mối quan hệ giữa y
quán này và tin đồn.
Giờ thì hay rồi, kẻ này dám trực tiếp đối xử với người Nam Sở đến kinh thành như
vậy.
Mộ Chiêu Dã vừa quay người lại từ cửa lớn, đã nghe thấy một giọng nói mang
theo sự phẫn nộ và uy áp còn lớn hơn cả nàng.
“Vương phi của Bổn vương ở kinh thành không mua được một thang thảo dược,
vậy không biết Bổn vương có thể mua được không?”
Bùi Thận Tu trong bộ hắc bào bước xuống từ lưng ngựa, phía sau y còn có hai
người Dương Canh và Phạm Bang, cùng với bốn hộ vệ.
Kẻ từng trải qua khói lửa chiến trường, dù thân ở nơi đâu, cũng mang theo một
khí tràng khiến người khác không thể xem thường.
chàng chính là Chiến thần mà cả Kinh thành đều biết mặt, cũng là Nhiếp Chính
Vương của Đại Thịnh triều hiện nay. Ở Kinh thành, đúng là không ai không biết
đến y.
Thấy Bùi Thận Tu, tất cả những người trong và ngoài y quán đều quỳ xuống hành
lễ với chàng.
chàng đi đến trước mặt Mộ Chiêu Dã, ánh mắt âm u và lạnh lẽo kia rõ ràng đã dịu
đi.
“Vương phi, hãy giao việc này cho ta”
Vỏn vẹn hai câu nói của Bùi Thận Tu đã khiến tất cả những người có mặt đều toát
mồ hôi lạnh, hóa ra vừa nãy họ đã bất kính với Nhiếp Chính Vương phi!
Nhiếp Chính Vương và Vương phi đã dốc hết tài sản để mua đủ lương thực phân
phát cho bách tính Đại Thịnh triều, vì lợi ích của dân chúng.
Vừa rồi họ lại đối xử với Vương phi như vậy, mấy kẻ vừa mới mở miệng nói lời
bất kính hận không thể tự vả vào mặt mình vài cái.
“Vương phi, thảo dân không biết Vương phi giá lâm, đã mạo phạm nhiều, xin
Vương phi thứ tội!”
“Thảo dân có mắt không tròng, xin Vương phi đừng chấp nhặt với thảo dân”
Mấy kẻ lúc đầu bất kính với Mộ Chiêu Dã, sợ bị nàng ghi hận, nhao nhao cầu xin.
Khi ức hiếp người Nam Sở, bọn họ không chút kiêng dè, nhưng vừa gặp phải
người như Bùi Thận Tu, lập tức trở nên sợ hãi co rúm.
“Các ngươi muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, thì trước hết hãy tôn
trọng người khác. Không tin lời đồn, không lan truyền tin vịt, phàm những chuyện
chưa rõ ràng đều là giả dối.
Đừng trở thành lưỡi đao kiếm vì lợi ích của kẻ khác, đến khi tự mình bị thương
cũng không hay biết”