Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn

Chương 238: Tình cảm vốn dĩ là như vậy



“Nếu Chiêu Dã không đi, còn có cách nào khác không?”

Nghiêm Hạo Nhiên lắc đầu dứt khoát: “Ta đã nói rồi, ý thức của nàng sẽ dần dần

tiêu tán.

Dạo gần đây, khoảng cách thời gian nàng suy yếu ngày càng thường xuyên hơn.

Ta tin rằng, ở bên cạnh nàng, ngươi không cần ta nói cũng cảm nhận được điều

đó.

Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, cho dù Đại La Thần Tiên có đến cũng không cứu được

nàng.

Chỉ có ta đưa nàng đi, nàng mới có một tia sinh cơ, nếu không, sau khi nàng ngất

đi, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bùi Thận Tu, ngươi không phải rất yêu nàng sao? Yêu nàng thì không nên vì

muốn ở bên nàng mà bắt nàng phải chết.

Hãy khuyên nàng đi, để nàng đi theo ta. Dù hai người không thể ở bên nhau,

nhưng cả hai đều có thể sống”

Chia ly và cái chết, những từ ngữ nặng nề biết bao.

Sau khi rời khỏi nhà họ Nghiêm, cả người Bùi Thận Tu như mất hồn mất vía. Lời

của Nghiêm Hạo Nhiên cứ văng vẳng bên tai hắn.

chàng không nỡ xa Mộ Chiêu Dã, hắn yêu Mộ Chiêu Dã, nhưng hắn cũng không

muốn Mộ Chiêu Dã cứ thế biến mất khỏi thế giới này.

chàng sắp phát điên rồi.

Mặc dù trời đã tối, trên đường không một bóng người, chỉ có bước chân gấp gáp

của Bùi Thận Tu trở về nhà.

chàng về đến nhà, tất cả mọi người trong Vương phủ đều có mặt, ngay cả Lục Tê

Ngô đang mang thai cũng chờ ở đó.

“Nhị ca, huynh đã đi hỏi Nghiêm Hạo Nhiên chưa? Hắn nói sao?”

Thấy cả nhà đều lo lắng cho Mộ Chiêu Dã, Bùi Thận Tu bản thân còn chưa thể

chấp nhận lời của Nghiêm Hạo Nhiên, chàng chỉ có thể nói một lời dối trá nhân từ

với gia đình.

“Nghiêm Hạo Nhiên đâu phải đại phu, hắn chỉ nói Chiêu Dã quá mệt mỏi khi bào

chế thuốc, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lại thân thể”

Bùi Ninh Ninh chống nạnh: “Ta đã bảo là Nghiêm Hạo Nhiên nói nhăng nói cuội

mà, biết thế ta đã chẳng nói cho Nhị ca biết, hại huynh phải chạy đi một chuyến.

Lần sau gặp hắn, ta nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học”

Lão Vương phi cũng bước đến: “Thận Tu, ngày mai con hãy gác lại việc triều

chính, ở nhà chăm sóc Chiêu Dã cho tốt.

Công việc buôn bán của nàng cũng tạm gác lại, tự làm mình mệt đến đổ bệnh thế

này. Chờ nàng nghỉ ngơi khỏe rồi hãy làm tiếp.

Gia đình chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ cần thân thể khỏe mạnh,

cả nhà được ở bên nhau, đó mới là điều quan trọng nhất, con hiểu chưa?”

Bùi Thận Tu gật đầu. Hiện giờ lòng chàng đang rối bời, cũng không thích hợp làm

việc gì khác. chàng chỉ muốn ở bên cạnh Mộ Chiêu Dã.

“Con biết rồi. Trời đã không còn sớm nữa, Đại ca, Đại tẩu, Phụ thân và Mẫu thân,

mọi người đều về nghỉ ngơi đi ạ”

Lục Tê Ngô cũng tiến lên an ủi Bùi Thận Tu: “Nhị đệ, nếu có chuyện gì, cứ sai

người gọi Đại ca của đệ”

“Vâng!”

Tiễn cả nhà về nghỉ ngơi, sắc mặt Bùi Thận Tu đầy bi thương. Hắn ngồi bên

giường, hai tay nắm lấy tay Mộ Chiêu Dã.

Lúc thì đặt lên mặt hắn, lúc lại đưa lên môi hôn khẽ, hắn không hề có ý ngủ suốt

cả đêm.

Mọi chuyện đã xảy ra giữa chàng và Mộ Chiêu Dã đều lần lượt hiện lên trong đầu

chàng. Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường ấy lại là minh chứng cho

hạnh phúc của họ.

Mộ Chiêu Dã tỉnh lại vào ngày hôm sau. Đêm đó nàng ngủ vô cùng sâu giấc, đã

lâu lắm rồi nàng không được ngủ ngon như vậy.

Nàng cũng nhận ra, đây có lẽ không chỉ đơn giản là ngủ, mà rất có thể là nàng đã

ngất đi.

“Nàng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

Bùi Thận Tu ngồi bên giường nàng, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

“Ta rất khỏe, đêm qua chàng không ngủ sao?”

Bùi Thận Tu cười khổ: “Đêm qua xử lý việc triều đình hơi muộn, nhưng hôm nay

không cần làm nữa, hôm nay ta sẽ ở nhà bầu bạn với nàng”

Mộ Chiêu Dã thức dậy. Giấc ngủ này khiến tinh thần nàng tốt hơn hôm qua rất

nhiều. Có nha hoàn trong phủ đến dâng nước cho nàng rửa mặt, chải đầu.

giang-son/chuong-238-tinh-cam-von-di-la-nhu-vayhtml]

Dù nàng đi đến đâu, Bùi Thận Tu cũng đi theo nàng. Khi nàng rửa mặt trang điểm,

hắn đều ngồi sát bên cạnh Mộ Chiêu Dã.

Ngày thường Bùi Thận Tu sẽ không như vậy. Trên mặt chàng không biểu lộ vẻ có

chuyện gì, nhưng Mộ Chiêu Dã biết rõ, trong lòng hắn đang khó chịu.

Việc triều chính không có chuyện gì khiến chàng phải tốn tâm cơ đến mức này,

người có thể làm chàng như vậy, chỉ có ta.

Mộ Chiêu Dã nghi ngờ, có phải hắn đã biết chuyện gì rồi không?

Hay nói cách khác, có phải hắn đã đi gặp Nghiêm Hạo Nhiên rồi không?

“Hôm nay ta còn phải đến xưởng bào chế thuốc. Ta có mấy phương thuốc, những

điểm cần chú ý Trương Mạn Mạn vẫn chưa biết hết.

Lát nữa ta sẽ đi tìm nàng ấy. Bùi Thận Tu, nếu chàng không có việc gì làm, có thể

đi cùng ta”

Sắc mặt Bùi Thận Tu vẫn rất đạm bạc. Hắn đột nhiên ôm lấy Mộ Chiêu Dã từ phía

sau, áp mặt vào lưng nàng.

“Chiêu Dã, hai ngày này đừng đi đâu cả, cứ ở nhà bầu bạn với ta được không?”

Tim Mộ Chiêu Dã thắt lại. Nàng đã có câu trả lời trong lòng, đại khái là nàng đoán

không sai rồi.

“Bùi Thận Tu, chàng và Nghiêm Hạo Nhiên đã gặp nhau phải không? Hắn có nói

với chàng về chuyện của ta không?”

Bùi Thận Tu trầm mặc, chỉ siết chặt vòng tay ôm Mộ Chiêu Dã hơn một chút, như

muốn ôm nàng thật chặt, giữ nàng lại.

Mộ Chiêu Dã thở dài một hơi. Vốn dĩ chuyện này, nàng không muốn Bùi Thận Tu

biết sớm như vậy.

“Chiêu Dã, những chuyện Nghiêm Hạo Nhiên nói, đều là sự thật sao?”

Mộ Chiêu Dã đặt chiếc lược xuống, xoay người đối diện với Bùi Thận Tu, rồi đưa

chàng vào không gian của nàng.

Không gian tối đi rất nhiều. Đoàn Tử cuộn tròn trong ngôi nhà nhỏ của nó, vẫn

đang hôn mê chưa tỉnh.

“Không gian này gắn liền với ta. Đoàn Tử cũng có mối liên hệ mật thiết với không

gian. Kể từ lần thân thể ta suy yếu trước, Đoàn Tử đã chìm vào giấc ngủ sâu cho

đến tận bây giờ.

Lời của Nghiêm Hạo Nhiên nói quả thật không sai. Hắn cũng có khả năng đưa ta

đi, nhưng ta, không muốn đi”

Bùi Thận Tu nhìn người trước mặt, ôm Mộ Chiêu Dã vào lòng, vùi đầu vào cổ

nàng hôn.

“Nhưng hắn nói, nếu nàng không trở về, sẽ tiêu tán khỏi thế gian này. Chiêu Dã,

vốn dĩ ta không nên ích kỷ như vậy”

Mộ Chiêu Dã để mặc chàng ôm. Tình cảm Bùi Thận Tu dành cho nàng sâu đậm

đến nhường nào, thì nàng cũng vậy.

“Tình cảm vốn dĩ là như vậy!”

“Bùi Thận Tu, ta biết chàng muốn ta sống, nhưng chàng cũng phải lắng nghe ý

kiến của ta”

Cảm nhận được vòng tay hắn nới lỏng, Mộ Chiêu Dã cùng chàng ngồi bên bãi cỏ

trong nông trại không gian, nhìn nông trại giờ đã không còn ngựa.

“Nghiêm Hạo Nhiên là đối tác của ta trong tổ chức, hắn có kỹ năng chuyên môn

của riêng mình, nhưng xét về y thuật, ta hiểu hơn hắn.

Hắn nói ta ở thế giới kia vẫn còn sống, đại khái là thân thể của ta vẫn chưa hoàn

toàn chết.

Cũng gần giống với ‘thân thể thực vật’ mà nơi các ngươi hay nói, chính là cơ thể

không còn ý thức, cần dựa vào các loại dung dịch dinh dưỡng để duy trì sinh

mệnh.

Dù ta có đi theo hắn về, ý thức ta quay lại thân thể kia, ta cũng chưa chắc đã tỉnh

lại được.

Nếu ta tỉnh táo nhưng lại bị giam cầm trong thân thể đó, vĩnh viễn không thấy ánh

mặt trời, thì ta thà ở bên cạnh chàng, có thể bầu bạn với chàng thêm một ngày thì

tính thêm một ngày.

Ở đây có chàng, nơi đây mới là nơi chúng ta yêu thích. Thay vì theo đuổi một tia

sinh cơ mong manh, ta càng muốn được ở bên cạnh chàng”

Bùi Thận Tu rất hiểu thê tử của mình. Nàng đã nỗ lực sống sót đến thế, nhưng

giờ đây lại sẵn lòng từ bỏ một tia sinh cơ vì hắn.

“Chiêu Dã, chẳng lẽ, thực sự không còn cách nào khác sao?”

Ít nhất là trong suy nghĩ của Mộ Chiêu Dã, nàng không nghĩ ra được cách nào

khác.

“Cứ đi một bước tính một bước thôi. Chỉ cần ta còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời

ngày mai, còn có thể ở bên chàng thêm một ngày, thì ta đã lời thêm một ngày rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.