Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn

Chương 241: Vòng Tay Cảm Ứng



“Đây là vật gì?”

Mộ Chiêu Dã lấy ra những thứ kỳ lạ này, Bùi Thận Tu đã không còn lạ lẫm nữa.

“Đây là vòng tay cảm ứng ta đã đặt làm riêng!”

Vừa nói, Mộ Chiêu Dã vừa làm mẫu cho Bùi Thận Tu. Chỉ cần Mộ Chiêu Dã nhấp

đúp vào vị trí cảm ứng trên vòng tay, dù hai người có cách xa bao nhiêu, vòng tay

của Bùi Thận Tu cũng sẽ nhấp nháy phát sáng.

“Nếu chàng nhớ ta, chỉ cần nhấp đúp một cái, vòng tay cảm ứng sẽ sáng lên, ta

sẽ biết chàng đang nghĩ về ta”

Bùi Thận Tu lập tức thử, vòng tay quả nhiên phát sáng. Hắn tràn đầy vẻ kinh

ngạc, cảm thấy vật này thật sự là bảo bối.

“Vật này đúng ý ta rồi”

Có được chiếc vòng tay cảm ứng lẫn nhau, Bùi Thận Tu không ngừng thử, theo ý

chàng, dù đang ở bên cạnh Mộ Chiêu Dã, chàng vẫn có thể rất nhớ nàng.

Nghỉ ngơi một lát, Mộ Chiêu Dã tựa vào vai hắn, mắt từ từ nhắm lại. Cơ thể nàng

đã vượt qua giai đoạn co thắt dữ dội, nhưng khi yếu ớt, nàng sẽ trực tiếp hôn mê,

giống như lúc này.

Bùi Thận Tu quay đầu lại, ôm Mộ Chiêu Dã vào lòng. Vẻ mặt hoảng hốt nhưng

không rối loạn đã trở thành thói quen của hắn.

Thuốc thang hoàn toàn vô dụng với Mộ Chiêu Dã, nàng chỉ có thể tỉnh lại khi ngủ

và dưỡng sức tốt.

chàng bế Mộ Chiêu Dã về phòng canh giữ nàng, tay không ngừng nhấn vào chiếc

vòng tay cảm ứng. chàng mong nàng sẽ khỏe lại.

Hôm sau, Mộ Chiêu Dã tỉnh dậy trong vòng tay hắn. Bùi Thận Tu đã về nhà để

bầu bạn với nàng.

Nhưng Mộ Chiêu Dã vẫn có thể làm những việc nàng thích, chẳng hạn như kinh

doanh, bào chế thuốc, và giải quyết chuyện đồng muối với Bạch Tĩnh Châu.

Nàng xử lý rất nhiều thư từ mỗi ngày, hai ngày nghỉ duy nhất là ngày Bùi Ninh

Ninh thành thân và ngày hồi môn của nàng ấy.

Nhưng thời gian trôi qua, Mộ Chiêu Dã càng ngày càng hôn mê thường xuyên

hơn, và thời gian hôn mê cũng dài hơn trước.

Bùi Thận Tu cũng đã tìm đến Nghiêm Hạo Nhiên, nhưng Nghiêm Hạo Nhiên đóng

cửa không ra, có vẻ như hắn thực sự chuẩn bị chờ đợi thời điểm để quay về thế

giới của mình.

Ba tháng sắp đến, Mộ Chiêu Dã đang xử lý công việc của nhà máy bào chế

thuốc thì trực tiếp gục xuống bàn và ngất đi.

Bùi Thận Tu tưởng rằng nàng sẽ tỉnh lại sau vài canh giờ như thường lệ, nhưng

không ngờ, lần này Mộ Chiêu Dã hôn mê suốt ba ngày mà vẫn chưa tỉnh.

Khác với sự căng thẳng thường ngày, lần này hắn thực sự hoảng loạn. Tất cả mọi

người trong Thái Y Viện đều bị hắn kéo đến, khiến các Thái y trong đó rối bời.

“Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải làm Vương phi tỉnh lại cho Bổn

vương”

Lý Thái y dùng châm cứu không được, Phó Thái y dùng thuốc xông cũng vô

dụng. Mộ Chiêu Dã giống như một cái cây đang ngủ say, dù có gọi thế nào nàng

cũng không tỉnh.

“Vương gia, bệnh tình của Vương phi rất kỳ lạ, hạ quan thật sự vô phương cứu

chữa”

Lý Thái y đã nghĩ và dùng hết mọi biện pháp rồi, ông ta thật sự bó tay.

Bùi Thận Tu mắt đỏ ngầu, lại kéo Phó Thái y.

“Phó Thái y, còn ngươi? Còn có biện pháp nào khác không?”

Phó Thái y cũng lắc đầu. Cả Thái Y Viện với hơn hai mươi người đã chen chúc ở

Bùi Vương phủ suốt một đêm, đối diện với Nhiếp Chính Vương, không ai dám

giấu dốt.

“Vương gia, hạ quan đã thực sự cố hết sức rồi”

Mọi người đồng loạt ôm quyền hành lễ với Bùi Thận Tu. Ai cũng biết, Nhiếp Chính

Vương bề ngoài lạnh lùng, nhưng tình cảm của hắn dành cho Vương phi thì

không ai sánh bằng.

“Nếu Vương phi không tỉnh lại, tất cả các ngươi đều không được rời đi”

Dù gặp khó khăn lớn đến đâu, Bùi Thận Tu chưa bao giờ mất đi lý trí, chỉ riêng

chuyện của Mộ Chiêu Dã, hắn hoàn toàn bất lực.

Các Thái y trong phòng vừa dứt lời, chàng bước ra sân nhỏ của họ. Sân còn nhộn

nhịp hơn cả trong phòng.

Bốn góc sân bày tám bàn thờ cúng khác nhau, có đạo sĩ làm phép, có Vu Y nhảy

múa, có Phật gia niệm kinh, tất cả đại sư có tiếng tăm đều tụ họp tại đây.

Nhưng khí chất của Bùi Thận Tu quá mạnh mẽ, khi chàng xuất hiện, mọi người

đều nhìn về phía chàng.

giang-son/chuong-241-vong-tay-cam-unghtml]

“Các ngươi làm phép an hồn trấn phách không phải rất lợi hại sao? Vì sao Vương

phi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, tất cả đừng dừng tay, tiếp tục làm cho Bổn vương”

Vị đạo sĩ làm phép thậm chí còn không nhấc nổi thanh kiếm gỗ lên. Dù là làm

phép, cũng không phải làm như thế này.

Mỗi nhà chỉ làm một lần, nhưng từ khi đến Bùi Vương phủ, ông ta đã làm liên tục

hai ngày, hai ngày rồi đó!

Họ đều muốn trao luôn linh hồn của mình cho Vương phi, quả thực không thể làm

nổi nữa.

Cùng lúc đó, những người trong gia đình cũng lo lắng cho Mộ Chiêu Dã. Bùi Uyên

và Lão Vương Phi ăn không ngon ngủ không yên, cách một lát lại đến thăm nàng.

Nếu không phải Bùi Uyên còn giữ được lý trí, để các Thái y luân phiên nghỉ ngơi,

thì tất cả đã ngất xỉu rồi.

Bên này quá hỗn loạn, Lục Tê Ngô đang mang thai, nhưng cũng liên tục sai nha

hoàn đến hỏi thăm.

Bùi Hiếu Trì giúp hắn xử lý các chính sự không kịp giải quyết, để hắn an tâm chữa

trị cho Mộ Chiêu Dã.

Và Bùi Ninh Ninh nghe tin cũng vội vàng từ Thừa tướng phủ chạy về.

Ba ngày trôi qua, Bùi Thận Tu đã dùng hết mọi cách, hắn thực sự sợ Mộ Chiêu Dã

cứ thế không bao giờ tỉnh lại nữa.

Dù đã sớm biết, sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả này, nhưng chính khoảnh khắc

này, Bùi Thận Tu mới nhận ra, so với việc giữ Mộ Chiêu Dã ở bên cạnh, hắn càng

muốn nàng được sống hơn.

chàng để Lão Vương Phi chăm sóc Mộ Chiêu Dã, rồi phi ngựa nhanh chóng rời

khỏi phủ, thẳng tiến đến Nghiêm phủ.

“Nghiêm Hạo Nhiên, Nghiêm Hạo Nhiên ngươi mau ra đây cho ta!”

Dưới Nghiêm phủ, không một ai dám ngăn cản Bùi Thận Tu, chỉ biết trơ mắt nhìn

chàng xông vào.

Tên tiểu tư lanh lợi đã sớm lén chạy đi báo cho Nghiêm đại nhân.

Nhưng Nghiêm đại nhân có thể làm gì? Hắn nghe nói Bùi Vương phủ đang có

chuyện, kéo hết cả Thái Y Viện vào, hắn không muốn tự mình rước họa vào thân.

Trong sân của Nghiêm Hạo Nhiên, hắn xông thẳng vào nhà. Không còn bị cấm

túc, Nghiêm Hạo Nhiên đang ngồi thẳng tắp trong chính sảnh.

“Nghiêm Hạo Nhiên, ngươi hãy mang Chiêu Dã đi đi”

Bùi Thận Tu đã ba ngày không ngủ, râu ria mọc lởm chởm. Hắn thật sự không thể

giữ được Mộ Chiêu Dã nữa.

Dù là tiếc nuối hay nhớ thương, chỉ cần hắn còn biết Mộ Chiêu Dã vẫn sống trong

một không gian thời gian nào đó là đủ.

chàng không cần nàng bầu bạn bên mình nữa, chàng cần nàng được sống.

Nghiêm Hạo Nhiên mặc cẩm bào đen, đứng dậy khỏi ghế. Lần này, trên mặt hắn

không còn vẻ cố chấp như trước.

Lúc này, tâm trạng hắn giống hệt Bùi Thận Tu, hắn cũng không muốn Mộ Chiêu

Dã chết.

Những ngày này, hắn tự nhốt mình trong sân nhỏ của Nghiêm phủ, cũng vắt óc

tìm cách.

“Bùi Thận Tu, ngươi tôn trọng Mộ Chiêu Dã, ta cũng nên tôn trọng nàng”

Dứt lời, hắn lấy ra một chiếc bút ghi âm, đặt trước mặt Bùi Thận Tu và bật lên.

Bên trong là giọng nói của Mộ Chiêu Dã.

Nàng nói: “Hạo! Ta thích Đại Thịnh triều, ta muốn ở lại đây. Nếu một ngày nào đó

ta ngủ mê không tỉnh.

Bùi Thận Tu nhất định sẽ đến cầu xin ngươi mang ta về, xin ngươi hãy kiên quyết

từ chối hắn, để ta ở lại đây.

Vì tình nghĩa đối tác bao năm của chúng ta, xin ngươi hãy giúp ta lần cuối này”

Nội dung trong bút ghi âm rất ngắn, nhưng lại là kế hoạch đã được Mộ Chiêu Dã

dự tính từ lâu.

Sự im lặng của hai người đàn ông vang vọng chói tai.

Tim Bùi Thận Tu đau như bị xé nát. Sao hắn có thể đành lòng để Mộ Chiêu Dã đi?

Nàng là người yêu đã khắc sâu vào linh hồn hắn.

Nàng yêu chính mình đến vậy, nhưng lại vì hắn mà cam tâm bị giam cầm bên

cạnh chàng.

Mắt chàng đỏ hoe, nước mắt không thể kiểm soát được chảy dài trên má Bùi

Thận Tu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.