Lôi Giang vốn đang lật xem xấp tài liệu trong tay, định lát nữa nộp lên cho xưởng
trưởng. Nghe thấy có người chào, ông khép tài liệu lại, quay đầu thấy là Chu Ứng
Hoài, nụ cười trên mặt lập tức chân thành hơn vài phần: “Là tiểu Chu đấy à”
Nói xong, khóe mắt ông liếc thấy đồ ăn anh đang xách, sực nhớ ra điều gì liền
cười bảo: “Suýt nữa thì quên chúc cậu tân hôn vui vẻ, nghe nói hôm qua cậu vừa
đưa đối tượng đi đăng ký kết hôn à?”
“Cảm ơn chủ quản Lôi, vâng, chúng em vừa lĩnh bằng xong” Chu Ứng Hoài hào
phóng thừa nhận, trên mặt tràn đầy vẻ thần thái rạng rỡ của người mới cưới.
Đều là người từng trải, Lôi Giang dĩ nhiên hiểu rõ, cũng không trêu chọc quá
nhiều mà chỉ nhắc nhở một câu: “Tuy cho cậu nghỉ phép kết hôn mấy ngày, nhưng
buổi lễ biểu dương tối nay vẫn phải tham gia đúng giờ đấy nhé”
Lễ biểu dương lần này đặc biệt dành cho các kỹ thuật viên vừa xuống nông thôn
đợt vừa rồi. Chu Ứng Hoài thể hiện ưu tú, danh sách khen thưởng chắc chắn có
tên anh.
“Vâng” Chu Ứng Hoài gật đầu nhận lời. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi
tách ra.
Lúc Chu Ứng Hoài về đến nhà, anh theo bản năng liếc về phía phòng ngủ. Cửa
đang mở, chứng tỏ cô đã dậy. Anh vừa đặt đồ lên bàn vừa gọi: “Thu Thu?”
“Em ở trong nhà vệ sinh” Trình Phương Thu đang đánh răng, trả lời hơi ngọng
nghịu.
Chu Ứng Hoài mở nắp hộp cơm ra, lại vào bếp lấy đũa. Chuẩn bị xong xuôi mọi
thứ thì Trình Phương Thu cũng rửa mặt xong đi ra. Anh nhìn theo tiếng động, ánh
mắt bỗng tối sầm lại.
Cô búi tóc đen tùy ý thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh xắn. Trên người cô chỉ mặc duy nhất chiếc áo bảo hộ lao động của anh, cổ
áo hơi rộng làm lộ rõ những dấu vết trên cổ và trước ngực không cách nào che
giấu được. Vạt áo dài vừa vặn che đến đùi trên, mỗi bước đi tà áo lại đung đưa,
khiến đôi chân dài trắng muốt trông cực kỳ khiêu gợi.
Cô giơ tay thoa kem dưỡng lên mặt, vạt áo cũng theo đó kéo lên cao. Chu Ứng
Hoài nheo mắt lại, thấy được mảnh vải hoa nhỏ xíu đang bao bọc lấy nụ hoa. Tuy
không nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng cái vẻ xuân sắc thấp thoáng này còn quyến rũ
hơn cả việc để lộ ra hoàn toàn.
Lông mi anh khẽ rung, yết hầu lặng lẽ chuyển động hai cái.
“Thơm quá đi mất” Thế nhưng “yêu tinh nhỏ” hoàn toàn không biết mình vừa
nhóm lên một ngọn lửa. Cô hít hà cái mũi, vui vẻ sà vào bàn ăn, không đợi được
mà cầm đũa định đánh chén.
Nhưng liếc thấy Chu Ứng Hoài vẫn đứng yên nhìn mình chằm chằm không nhúc
nhích, cô bèn tốt bụng hỏi một câu: “Anh ngẩn ra đấy làm gì? Không ăn à?”
“Có ăn” Nhận ra giọng mình hơi khàn, Chu Ứng Hoài không tự nhiên tằng hắng
một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa, anh
đưa tay nắm lấy phía dưới ghế cô đang ngồi, kéo cả người cả ghế lại gần mình
hơn.
Tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên chói tai.
Trình Phương Thu khẽ thốt lên một tiếng, đến khi định thần lại đã thấy mình và
anh ngồi sát sạt, mông chạm mông rồi.
“Anh bám người thật đấy” Cô cố ý bĩu môi ghét bỏ nhìn anh. Chu Ứng Hoài mặt
không đổi sắc, đặt bát bún xuống trước mặt cô, dịu dàng nhắc: “Hơi nóng đấy, ăn
từ từ thôi”
“Vâng” Trình Phương Thu gắp một đũa bún, đôi môi đỏ chu lên thổi nhè nhẹ.
Chưa kịp ăn miếng nào đã cảm thấy vòng eo thon bị một bàn tay lớn ôm lấy. Chỗ
đó vốn nhạy cảm nhất, đũa bún vừa thổi nguội lại rơi tọt vào bát.
Chu Ứng Hoài nhéo nhéo phần thịt mềm ở eo cô, khàn giọng hỏi: “Sao lại mặc áo
của anh?”
“Không được à?” Sau khi anh đi, cô nằm trên giường mãi không ngủ được nên
định dậy rửa mặt trước. Nhưng để vào thành phố trông không giống “gái quê”, đồ
cô mang theo toàn là váy vóc đẹp mã chứ không thực dụng, mặc ở nhà không
thoải mái nên cô tiện tay chọn đại một chiếc áo của anh.
Dù sao áo bảo hộ của anh đều là xưởng phát, chất lượng tốt, không tốn tiền, mặc
vừa thoải mái số lượng lại nhiều, không lo bị bẩn.
“Mặc trông rất đẹp” Rõ ràng là bộ đồ bảo hộ mặc trên người anh trông rất nghiêm
túc, nhưng khoác lên người cô lại trở nên vô cùng khêu gợi, có một hương vị khó
nói thành lời.
Chu Ứng Hoài lúc này vẫn chưa biết hương vị đó gọi là “tình thú”.
Nói xong, anh vẫn thấy chưa đủ, bèn ghé sát tai cô nói nhỏ: “Người của anh cũng
là của em rồi, còn để ý gì một cái áo?”
Mặt Trình Phương Thu đỏ bừng trong nháy mắt, cô lườm Chu Ứng Hoài một cái
đầy nũng nịu: “Chỉ giỏi dẻo mồm”
Cô cứ thấy từ sau khi lĩnh bằng, Chu Ứng Hoài càng lúc càng trở nên “bất
thường”, bao gồm cả những lời tán tỉnh thỉnh thoảng lại thốt ra, khiến cô nghe mà
nổi hết da gà nhưng lòng lại thấy rung động lạ kỳ.
“Chỉ nói với vợ anh thôi” Anh đáp lại rất ngang nhiên, một câu khiến Trình
Phương Thu không biết nói gì thêm.
Hơn nữa, giọng anh trầm thấp nam tính, chỉ riêng hai chữ “vợ anh” thôi đã mang
theo một sự tình tứ đến mê lòng người.
“Ăn bún của anh đi!” Trình Phương Thu đưa tay đẩy mặt anh ra, vành tai ửng
hồng. Cô lại gắp bún lên, thổi nguội rồi cho vào miệng.
Chu Ứng Hoài cũng thu tay khỏi eo cô, bắt đầu dùng bữa.
Vị của nhà ăn nói không ngon cũng không hẳn, mà dở thì cũng không phải, chắc
chắn là không bằng được tiệm cơm quốc doanh. Trình Phương Thu vốn kén ăn,
chỉ ăn được nửa bát nhỏ, thêm nửa bắp ngô là thôi, còn trứng luộc thì cô không
hề đụng đến.
“Ăn thêm chút nữa đi” Thấy sức ăn của cô nhỏ như mèo, Chu Ứng Hoài nhíu
mày.
“Không ăn nữa, em no rồi” Trình Phương Thu xua tay, thấy mặt anh hơi sa sầm
liền nũng nịu hừ hừ: “Thật sự không ăn nổi nữa mà, từ trước đến giờ em toàn ăn
chừng đó thôi”
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-55.html]
Cô vừa hạ giọng mềm mỏng là anh hết cách ngay. Anh tự mình ăn nốt chỗ còn lại
rồi mới vào bếp rửa bát.
“Chà chà, anh Hoài nhà mình giỏi thật đấy, việc gì cũng làm được”
“Rửa sạch thật đấy, có anh đúng là phúc đức của em!”
Đối với người đàn ông chủ động làm việc nhà, Trình Phương Thu dĩ nhiên không
tiếc lời khen ngợi. Một tràng “nịnh nọt” khiến Chu Ứng Hoài không nhịn được mà
nhếch môi. Thấy anh thích chiêu này, cô lại giơ tay bóp vai cho anh, dỗ dành anh
vô cùng thoải mái.
Chu Ứng Hoài không nói ra mặt, nhưng ngay sau đó lại vào nhà vệ sinh giặt hết
bộ ga gối thay ra đêm qua cùng quần áo của hai người.
Trình Phương Thu từ đầu đến cuối chỉ ôm gói đồ ăn vặt mua hôm qua, đứng bên
cạnh cổ vũ nhiệt tình.
Phải khen nhiều vào để anh ấy tự tin, thì mới có lần sau, lần sau nữa, và lần sau
nữa nữa.
Cô xác định mục tiêu rõ ràng, trong căn phòng nhất thời tràn ngập tiếng “đạn bọc
đường” líu lo không ngớt của cô.
Chương 36: Nam Hồ Ly Tinh
Ánh nắng buổi chiều không quá gắt, trải đều sưởi ấm khắp không gian.
Chu Ứng Hoài dùng khăn ướt lau sạch từng phân lan can, đảm bảo không còn hạt
bụi nào mới đem ga giường đã giặt sạch phơi lên. Anh khỏe tay nên vắt nước rất
kỹ, không bị nhỏ nước xuống dưới quá nhiều.
“Vất vả rồi” Trình Phương Thu kịp thời ôm lấy eo anh, tặng kèm một nụ hôn ngọt
ngào.
Chu Ứng Hoài cũng chẳng khách sáo, anh ấn gáy cô chiếm lại thế chủ động, hôn
sâu mãi đến khi cả hai đều thở dốc mới dừng lại.
“Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài” Anh lưu luyến buông cô ra, đầu ngón tay
mơn trớn vành tai đỏ rực của cô.
Anh chạm vào chỗ cực kỳ nhạy cảm khiến cả người cô nhũn ra như không xương,
cánh tay quàng lên cổ anh, nũng nịu hừ nhẹ: “Để mai đi có được không anh?”
Đêm qua quá buông thả, đến giờ cô vẫn thấy người lâng lâng.
“Không được” Chu Ứng Hoài nhìn gương mặt ửng hồng đầy vẻ kiều diễm của cô,
hít sâu một hơi nén cơn nóng trong người: “Đi mua giường, nếu không tối nay”
Gần như ngay khi anh vừa dứt lời, Trình Phương Thu lập tức nghĩ tới cái giường
hễ động là kêu kẽo kẹt kia, cô liền đứng thẳng người dậy: “Thế để em đi thay đồ”
Thà đi giải quyết cái “hiểm họa” lớn này còn hơn là lười biếng nằm nhà. Chứ nếu
lần sau đang làm mà giường sập, thì đúng là trời sập thật! Mất hứng là một
chuyện, nhưng “nhục” thì chắc chắn là trăm phần trăm!
Mấy dãy nhà tập thể này sát rạt nhau, hễ có động tĩnh gì là chưa đầy một ngày cả
khu đều biết. Cô còn chưa chính thức dọn vào, không muốn nổi tiếng kiểu đó.
Chắc Chu Ứng Hoài cũng nghĩ giống cô, nên lúc cô nũng nịu anh vẫn kiên quyết
đi giải quyết việc này trước. Dù sao lúc nãy cô cũng cảm nhận được “anh ấy”
không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nghĩ đến đây, Trình Phương Thu hơi rủ rèm mi, giấu đi nụ cười thoáng qua trong
mắt.
Cô không lề mề, nhanh chóng mặc chiếc sơ mi hoa hồng nền trắng có cổ và quần
tây đen ống đứng. Mái tóc đen tết thành một bím to xõa trước ngực, trên bím
tóc còn cài một chiếc kẹp hình hoa nhỏ, trông vừa thanh khiết vừa rạng rỡ.
“Đều tại anh hết, mặc thế này nóng chết đi được”
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ cô đã trễ môi, bất mãn lườm Chu Ứng Hoài một cái.
Nếu không phải anh như con chó điên để lại bao nhiêu dấu vết khó coi trên người
cô, thì cô chắc chắn sẽ không bọc mình kín như bánh chưng thế này.
Mùa hè nóng nực mà mặc áo có cổ khó chịu biết bao, mồ hôi ra lại càng nhớp
nháp.
Chu Ứng Hoài nhìn đôi môi cô có thể treo được cả chai xì dầu, khẽ cười đưa tay
vén lọn tóc mai cho cô, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: “Lần sau anh nhất định sẽ
chú ý”
Hai chữ “lần sau” được anh nhấn mạnh như có ẩn ý sâu xa, nhưng vẻ mặt anh lại
đường đường chính chính, Trình Phương Thu muốn tìm chỗ sai để gây sự cũng
không được, chỉ đành hừ nhẹ một tiếng bỏ qua.
Hai người vừa tình tứ vừa đi ra ngoài, nhưng Chu Ứng Hoài vừa đẩy cửa đại môn
ra đã nghe thấy một tiếng “choảng” giòn giã, như có thứ gì đó bị vỡ.
Họ nhìn nhau, lần này Chu Ứng Hoài đẩy cửa nhẹ hơn. Sau khi ra khỏi nhà, hai
người cúi đầu nhìn mới phát hiện thứ bị vỡ là một chai nước ngọt.
Chỉ thấy hành lang vốn đã chất đống đồ đạc nay lại thêm không ít đồ lặt vặt, thậm
chí ngay trước cửa nhà họ cũng đặt mấy cái thùng giấy, một trong số đó đựng đầy
chai nước ngọt không, chất cao ngất ngưởng.
Cái chai bị vỡ chắc là do lúc họ mở cửa đập trúng thùng giấy khiến nó rơi ra.
Mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi, có cả mảnh rơi xuống dưới cầu thang.
“Thế này thì quá đáng thật, tưởng đây là nhà họ chắc!”
Trình Phương Thu không ngờ đối phương biết rõ nhà có người ở mà còn bày đồ
bừa bãi như vậy. Với vị trí họ đặt thùng giấy, chỉ cần mở cửa là chắc chắn sẽ đập
trúng, thật không biết là vô tình hay cố ý nữa.