Tôn Hồng Yến há miệng định phản bác câu nói cuối cùng của người khách kia,
nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào. Bởi lẽ người đó nói không sai, từ khi thợ
Trương nghỉ hưu, thợ Lý tiếp quản chụp ảnh quả thực không được như ý. Dù
không muốn thừa nhận, nhưng việc tiệm ảnh Hồng Mộng xuống dốc vài năm nay
là sự thật không thể chối bỏ.
Chỉ trong vài phút, trong tiệm chỉ còn lại hai người thợ ở khu chụp ảnh, Tôn Hồng
Yến sau quầy, cùng Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài vẫn đang đợi.
“Chúng ta cũng đi thôi” Chu Ứng Hoài đứng dậy, đưa tay kéo Trình Phương Thu
một cái, cô cũng đứng lên, tay hai người chạm nhẹ rồi rời ra ngay.
Trình Phương Thu cũng không muốn lãng phí thời gian, nhưng vì tò mò, cô vừa đi
ra cửa vừa liếc nhìn về phía khu chụp ảnh. Qua khe hở của kệ gỗ, cô thấy hai
người đàn ông đang loay hoay trước một chiếc máy ảnh cổ. Thấy một người cầm
chiếc bàn chải nhỏ dính đầy dầu nhờn định bôi lên một linh kiện máy ảnh, Trình
Phương Thu trố mắt, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Dừng tay!”
Tiếng quát sắc lẹm vang lên trong tiệm ảnh yên tĩnh khiến ai nấy đều giật mình,
đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh.
“Thu Thu?” Chu Ứng Hoài dừng bước, khó hiểu nhìn cô. Thấy người cầm bàn
chải bị dọa sợ, tay run đi nên chưa kịp bôi dầu vào, Trình Phương Thu mới quay
sang nhìn anh. Cô định nói gì đó thì một giọng nói bên cạnh cắt ngang.
“Cô đồng chí này đột nhiên la hét cái gì thế? Cô có biết tôi mà run tay một cái là
máy ảnh suýt hỏng rồi không!” Người nói là một người đàn ông trung niên mặc bộ
đồ đại cán màu xám, ông ta hùng hổ bước ra từ sau kệ gỗ, giận đến mức trợn
mắt.
Trình Phương Thu theo bản năng lùi lại một bước tránh nước bọt của đối phương.
Cô nhíu mày, không hề bị khí thế của ông ta dọa sợ mà ngược lại còn nổi nóng:
“Ông có run tay hay không thì không biết, nhưng chỉ cần bôi thứ dầu nhờn đó lên,
máy ảnh này coi như bỏ”
Nghe vậy, Lý Đào Viễn suýt thì cười vì tức. Ông ta đánh giá cô gái trẻ trông đầy
tự tin trước mặt, mới ngoài đôi mươi, đẹp thì đẹp thật nhưng quá kiêu ngạo, tự
cho là đúng.
“Con nít con nôi thì biết cái gì? Tôi làm nghề này mấy chục năm rồi, toàn bôi dầu
như thế đấy”
“Vậy thì mấy chục năm qua ông làm việc vô ích rồi” Trình Phương Thu chẳng nể
nang gì mà bật lại.
“Cô!” Lý Đào Viễn tiến lên một bước, nhưng vừa mới nhích được nửa phân thì
một bóng dáng cao lớn đã chắn trước mặt cô. Nói chính xác hơn là che chở cho
cô. Ánh mắt đối phương sâu hoắm, nhìn không thấy đáy.
Lý Đào Viễn cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng làm ông ta
khó thở. Làm nghề này lâu năm, từng chụp ảnh cho nhiều nhân vật lớn, ông ta tự
nhìn ra được người trước mắt này không dễ đụng vào. Kết luận xong, ông ta định
bỏ qua quay vào trong, nhưng lời nói bên tai lại giữ chân ông ta lại.
“Máy ảnh này là hàng nội địa mô phỏng máy Đức. Ông dùng quá nhiều dầu nhờn
có thể làm tắc nghẽn đường dầu và các lỗ nhỏ bên trong, không chỉ ảnh hưởng
đến việc bôi trơn mà nghiêm trọng hơn là hỏng cả máy”
Trình Phương Thu nhìn chiếc máy ảnh, mắt sáng rực. Cô thật sự không ngờ ở
tiệm ảnh vùng này lại thấy loại máy này. Ở đời sau, giá của nó ít nhất cũng trên
năm vạn tệ, nếu đủ bộ ống kính thì giá còn gấp bội. Ngay cả một kẻ cuồng sưu
tầm máy ảnh như cô cũng không có đủ bộ máy này, bởi số lượng sản xuất cực kỳ
ít, tổng cộng không quá hai trăm chiếc. Dù là hàng mô phỏng nhưng nó đã để lại
một dấu ấn đậm nét trong lịch sử máy ảnh nước nhà.
“Sao cô lại biết?” Lý Đào Viễn quay lại, không còn giận dữ mà đầy kinh ngạc.
Chưa bàn đến kiến thức máy ảnh cô biết đúng hay sai, chỉ riêng việc cô liếc mắt
một cái đã nhận ra đây là hàng mô phỏng máy Đức thì ngoài ông ta và thợ
Trương ra, chẳng ai biết cả.
Nghe hỏi, Trình Phương Thu ngẩn ra. Tiêu rồi, lộ tài mất rồi. Cô nuốt nước bọt,
không dám nhìn Chu Ứng Hoài, não bộ xoay chuyển cực nhanh. Cô phải giải
thích thế nào việc một cô gái nông thôn từ nhỏ lớn lên ở làng quê, ngay cả ảnh
cũng chỉ chụp vài tấm lại biết những thứ này?
Chưa kịp nghĩ xong, phía sau vang lên một tiếng động lớn. Một ông cụ tóc trắng
xóa nhảy xuống khỏi xe đạp, chạy thẳng vào tiệm: “Mau, để tôi xem chỗ nào lại
hỏng rồi”
Lý Đào Viễn vừa thấy ông cụ như thấy cứu tinh, vội mời vào trong. Nhờ sự chen
ngang này, Trình Phương Thu mới thở phào được một hơi. Nhưng tim vừa hạ
xuống thì giây sau lại vọt lên tận cổ, vì Chu Ứng Hoài đang nghiêng đầu tò mò
nhìn cô: “Thu Thu, em”
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-68.html]
“Suỵt” Trình Phương Thu đưa một ngón tay lên môi làm điệu bộ bí mật, ra hiệu
cho anh im lặng. Anh mím môi làm theo, rồi nghe cô hạ thấp giọng kể: “Chuyện
này nói ra thì dài. Hồi em học cấp ba trên huyện, có một bạn nam thích em. Bố
bạn ấy là thợ lâu năm ở tiệm ảnh. Lúc đó em thấy người hiểu biết về máy ảnh
ngầu lắm, nên bạn ấy suốt ngày bám theo kể cho em nghe, còn dắt em vào tiệm
ảnh chơi nữa. Lâu dần thì em biết chút ít”
Nói xong, cô tự thấy mình thông minh tuyệt đỉnh. Nguyên chủ khi đi học chỉ chơi
với bạn thành phố, mà đám bạn đó tốt nghiệp xong là mất liên lạc, có người còn
đi thanh niên xung phong ở tỉnh khác, anh có muốn điều tra cũng khó. Hơn nữa
nguyên chủ vốn nghịch ngợm, không thích kể chuyện trường lớp với bố mẹ, nên
ông Bảo Khoan và bà Tịch Mai cũng không rõ con gái làm gì trên huyện. Lời nói
dối này coi như không có sơ hở. Mà dù có ai điều tra ra đi chăng nữa, thì chuyện
một người bị hoán đổi linh hồn ai mà tin được chứ?
Trình Phương Thu nhếch môi, đang định đắc ý thì một giọng nói âm trầm dội
xuống như gáo nước lạnh.
“Bạn nam thích em?” “Thấy hắn ngầu?” “Hắn suốt ngày bám lấy em?” “Còn dắt
em đi chơi?”
Mỗi câu Chu Ứng Hoài thốt ra, người Trình Phương Thu lại run lên một cái.
Chương 43: Vợ ơi, anh khó chịu.
Không đúng, mấy cái đó có phải trọng điểm đâu! Chu Ứng Hoài quan tâm sai chỗ
rồi!
Trình Phương Thu mấp máy môi, ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đang
nhìn cô chằm chằm như không muốn bỏ sót một biểu cảm nào. Trong đôi mắt dài
hẹp hiện lên vẻ giận hờn, sâu thẳm bên trong là những cảm xúc mãnh liệt cuộn
trào.
Cô cười gượng, vội giải thích: “Hồi đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện”
Đường hàm của Chu Ứng Hoài căng cứng, nhìn vẻ mặt dè dặt của cô, anh mím
môi thu lại bớt vẻ lạnh lùng nhưng giọng vẫn nồng nặc mùi giấm: “Còn em thì
sao?”
Cô thì sao? Nhìn vẻ ghen tuông hiện rõ trên mặt anh, tim cô run lên. Cô chợt hiểu
ra, ngón tay níu lấy vạt áo anh, khẽ đung đưa rồi dịu dàng nói: “Em không thích
bạn đó, em chỉ thích anh thôi. Chu Ứng Hoài, em chỉ thích mỗi mình anh”
Giọng cô mềm mại như kẹo bông gòn, nghe mà lòng người muốn tan chảy. Lông
mi Chu Ứng Hoài run nhẹ, chạm phải đôi mắt đào hoa lấp lánh nụ cười và tình ý
của cô, mọi bực bội trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là sự rung động khó
kìm nén.
“Đi thôi, sang tiệm ảnh khác” Anh quay mặt đi, hít sâu một hơi. Tim đập liên hồi,
lồng ngực phập phồng mạnh mẽ. Mái tóc ngắn không che nổi vành tai đang đỏ
bừng. Khuôn mặt vừa rồi còn lạnh như băng giờ như có gió xuân thổi qua.
“Hết ghen rồi à?” Trình Phương Thu thấy buồn cười nhưng không dám cười thành
tiếng. Cô không ngờ anh ghen đáng sợ thế mà dỗ lại dễ vậy, chỉ vài câu ngọt
ngào là xong.
Nghe cô nói, Chu Ứng Hoài thoáng vẻ lúng túng, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên
chút thẹn thùng, anh mím môi không nói gì. Đôi khi im lặng là ngầm thừa nhận.
Trình Phương Thu cũng không để bụng nữa, mãi đến tối về bị anh “hành” cho tới
tấp mới hiểu ra anh đâu có dễ dỗ, rõ ràng là kẻ thù dai vô cùng!
“Chụp ở đây luôn đi anh. Mấy người kia chắc sang tiệm gần đây hết rồi, mình
sang đó cũng phải đợi, chi bằng ở đây một lát. Với lại trời nóng quá” Quan trọng
là cô muốn ngắm kỹ chiếc máy ảnh kia.
Cô vẫn níu áo anh, khoảng cách hai người rất gần. Cô còn bạo gan dùng ngón tay
chọc nhẹ vào phần hông săn chắc của anh. Nụ cười ngọt ngào khiến anh không
thể nói lời từ chối: “Vậy thì đợi thêm chút nữa”
Hai người quay lại khu chờ. May là không lâu sau máy ảnh đã sửa xong, Tôn
Hồng Yến ra gọi họ vào chụp. Trong khu chụp ảnh có ba người đàn ông. Vì sự cố
vừa nãy nên khi thấy cô, Lý Đào Viễn có chút không tự nhiên. Còn Lý Trí Lượng
phụ việc bên cạnh khi nhìn rõ diện mạo hai người thì đồng tử giãn ra. Làm việc ở
đây bao năm, chụp cho không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, mắt nhìn cũng khắt
khe hơn, vậy mà hôm nay anh ta mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Người phụ nữ da trắng như tuyết ửng hồng, đôi mắt đào hoa quyến rũ, môi đỏ
mũi thanh. Cô mặc sơ mi trắng kết hợp chân váy caro đỏ trắng, vừa tây vừa lạ
mắt, đẹp rực rỡ như minh tinh trên họa báo.