Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà

Chương 6: Thịt không có phần cho Niên Niên



Thẩm Chỉ vội vàng bước vào cửa.

Chu Cẩm Chu chiếm giữ cả ba bát mì trước mặt mình, Chu Cẩm Niên thì tủi

thân co ro ở bên cạnh.

“Không, con không định ăn, con chỉ ngửi thôi” Cậu bé giải thích nhỏ giọng.

Nghĩ cũng biết, mì sợi bỏ nhiều thịt như vậy, không thể nào có phần của cậu

bé.

“Hừ! Biết thế là tốt!”

“Chu Cẩm Chu, con ăn một bát mì, phần còn lại là của ta và đệ đệ con” Thẩm

Chỉ nghiêm mặt nói.

Chu Cẩm Niên nuốt nước bọt, của cậu bé sao? Cậu bé sợ là mình đã nghe

nhầm rồi chăng?

Chu Cẩm Chu liếc xéo Thẩm Chỉ, “Không cho! Tất cả mọi thứ trong nhà này

đều là của ta!”

Nàng lấy thanh tre xuống, kéo Chu Cẩm Chu lại rồi bắt đầu quất.

Đánh một trận đau điếng, Chu Cẩm Chu khóc một hồi, cuối cùng cũng ngoan

ngoãn.

“Ăn cơm!”

Tiếng “rầm” một cái, một bát mì được đặt trước mặt Chu Cẩm Niên.

Tiểu gia hỏa run lên, hơi nóng và mùi thơm ngào ngạt của mì xông vào mặt

cậu bé.

Mùi thơm nồng đậm của thịt hun cậu bé muốn rơi nước mắt.

“C… của con sao? Thật sự cho con ạ?”

Giọng nói non nớt run rẩy vang lên, Thẩm Chỉ thấy đáng yêu trong lòng, “Ừm,

của con, chẳng phải ta đã nói, ta có gì, cho con cái đó sao, ngoan ngoãn ăn

hết bát mì này đi!”

Chu Cẩm Niên ngơ ngác một chút, cậu bé không ngờ lời nương thân nói lại là

sự thật.

Xoa xoa hốc mắt nóng bừng, cậu bé vội vàng cầm đũa lên, sợ nương thân mình

đổi ý.

Mì sợi trơn mềm dai ngon, khẽ hút một cái đã trượt đến cổ họng, nước súp

xương đặc biệt đậm đà.

Thịt băm thô xào đơn giản, gân mỡ dính lại với nhau, vẫn còn nguyên miếng

lớn, cắn một miếng, mùi thịt thơm lừng, vừa thơm vừa thỏa mãn.

Chu Cẩm Niên với đôi chân ngắn cũn hận không thể rung lắc đến tận trời, cậu

bé thề, kiếp này cậu bé không thể ăn được thứ gì ngon hơn thứ này nữa!

Ừm… được rồi, cơm trắng buổi trưa, gan heo thơm và rau ngọt cũng ngon như

thế này!

Thấy cậu bé ăn ngon, Thẩm Chỉ cười.

Còn Chu Cẩm Chu thì húp mì liên tục, miếng thịt bị hắn quét sạch trong nháy

mắt.

Một lát sau bát đã sạch bóng.

Hắn liếm môi, nheo mắt nhìn Chu Cẩm Niên, “Đưa mì cho ta!”

Chu Cẩm Niên phồng má, động tác nhai đột nhiên dừng lại.

Thẩm Chỉ mặt lạnh lùng, “Ăn xong là hết, tự đi rửa mặt rửa chân, lát nữa đi

ngủ”

Thấy hắn bướng bỉnh, vẫn không chịu buông tha nhìn chằm chằm Chu Cẩm

Niên, Thẩm Chỉ đập mạnh xuống bàn, “Đừng bắt ta tát ngươi!!”

“Hừ!”

Chu Cẩm Chu lập tức xuống khỏi bàn.

Chu Cẩm Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Thẩm Chỉ lấp lánh.

“Nhìn gì mà nhìn? Mau ăn đi!” Thẩm Chỉ búng nhẹ vào trán cậu bé.

“Ai da!” Tiểu gia hỏa xoa xoa đầu, vội vàng cúi xuống tiếp tục ‘chiến đấu’.

Mì sợi quá thơm, tiểu gia hỏa không nhịn được liếc nhìn phòng ngủ mấy lần,

nương thân bảo cậu bé ăn hết, vậy là không thể chia cho cha rồi.

Ai…

Nghĩ đến việc không thể chia sẻ cho cha, cậu bé cảm thấy mì sợi dường như

cũng không còn ngon như vậy nữa.

Trương Đại Nương dẫn Ngưu Ngưu vác cỏ lợn đi ngang qua sân nhà họ Chu,

đột nhiên ngửi thấy một luồng hương thịt nồng nàn.

Ngưu Ngưu lập tức đi không nổi, liếm liếm miệng, cậu bé thì thầm: “Mẫu

thân, nhà ai ăn thịt vậy? Thơm quá!”

Trương Đại Nương cố gắng ngửi, cơn thèm ăn bị khơi dậy, bà liếc nhìn vào sân

nhà họ Chu, nhất định là Thẩm Chỉ ăn thịt!

Không biết đã mua bao nhiêu thịt, mới có thể làm ra mùi thơm nồng nàn đến

thế.

Rõ ràng buổi sáng còn lấy gan heo cho nàng ta, vậy mà lại còn mua thịt, đúng

là phá của.

Nhưng phá của như vậy, Niên Niên và Trường Phong cũng chẳng ăn được bao

nhiêu.

Nghĩ đến đây, Trương Đại Nương giận dữ liếc xéo vào sân, hôm nay bà ta thật

điên rồi! Đưa gan heo cho nàng ta làm gì?! Ai…

“Ngưu Ngưu, mau đi”

“Mẫu thân, bao giờ chúng ta mới được ăn thịt? Con muốn ăn thịt”

“Ăn thịt ăn thịt, đắt đỏ lắm, về ta nấu gan heo cho con ăn, thơm chết đi

được!”

“Nhưng… nhưng gan heo không ngon, vừa tanh vừa hôi… con ăn không nổi…

Mẫu thân, đi chậm một chút, không ngửi thấy mùi thịt nữa… Mẫu thân… con

muốn ngửi thêm chút nữa… Mẫu thân…”

“Mẫu thân mẫu thân mẫu thân! Gọi hồn mẫu thân ngươi hả! Gan heo cũng

không thích ăn, quen chiều chuộng rồi đó! Mau đi! Con không ăn, lão nương

còn đói bụng!”

“……”

Ăn xong cơm, lúc rửa bát, Thẩm Chỉ chợt phát hiện thiếu một cái bát.

Tính đi tính lại, hình như là cái bát Chu Cẩm Niên dùng buổi trưa đã mất.

“Niên Niên! Bát cơm trưa của con đâu?”

nha/chuong-6-thit-khong-co-phan-cho-nien-nienhtml]

Chu Cẩm Niên cứng đờ người, “Con… con…”

“Con đã để bát ở đâu? Mau tìm ra cho ta!”

Tiểu gia hỏa bĩu môi, chỉ có thể khai thật, “Nương thân, con đợi hai ngày nữa

rồi rửa cái bát đó được không, bát cơm của con còn để cơm, con muốn để

dành cho cha”

Cậu bé không dám nhìn vào mắt Thẩm Chỉ, cậu bé biết nương thân nhất định

sẽ không đồng ý.

“Không được!”

Quả nhiên.

“Hiện tại trời quá nóng, con cất cơm như vậy, ngày mai sẽ hỏng mất, đợi cha

con tỉnh lại, ta sẽ nấu cho huynh ấy ăn”

“Thật sao?!”

“Thật”

“Ha…” Tiểu gia hỏa cười một tiếng sung sướng, vội vàng ôm nửa bát cơm của

mình ra.

Nhìn vẻ trân quý của cậu bé, Thẩm Chỉ thấy chua xót trong lòng.

Nàng không thể hiểu được, tiểu gia hỏa này làm sao lại tốt với cha mình như

vậy.

Cậu bé vừa sinh ra, cha cậu bé đã bị bắt đi làm lính tráng, khi trở về đã tàn

phế… làm gì có tình cảm chứ.

“Húp húp…”

Tiểu gia hỏa nhanh chóng ăn hết cơm, cơm trắng nguội lạnh mang theo một vị

ngọt.

“Đưa bát cho ta đi”

Tiểu gia hỏa liếm liếm cái miệng nhỏ, nhìn vào các bát trong nồi, nghi ngờ

hỏi: “Nương thân, sao người lại để các bát vào nồi?”

“Ta phải rửa bát chứ”

Tiểu gia hỏa nghe vậy, giật mình, vội vàng cầm một cái bát lên chà xát, “Con

làm, con làm! Con rửa!”

Việc rửa bát quét nhà, những việc này đều là của cậu bé, nếu để nương thân

rửa bát quét nhà, nàng sẽ đánh chết cậu bé mất!

Thẩm Chỉ còn chưa kịp phản ứng, cậu bé đã rửa xong hai cái bát.

Thẩm Chỉ ngơ ngác nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đen nhẻm của cậu bé.

Không phải là bẩn, mà là do nắng làm đen, trên tay nhỏ còn có những vết

thương nhỏ và vết chai.

Không thể tưởng tượng được, một đứa trẻ ba tuổi lại có vết chai trên tay.

Thẩm Chỉ quay đầu đi, không đành lòng nhìn.

Tiểu gia hỏa nhanh chóng rửa sạch tất cả các bát.

Thẩm Chỉ dẫn cậu bé ra ngoài tắm rửa.

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi trong chậu gỗ, Thẩm Chỉ xoa người cho cậu bé.

Không biết đã bao lâu không tắm, rửa hai lần, nước tắm vẫn còn rất đục.

Ngược lại là Chu Cẩm Chu, người hắn trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là

được chăm sóc tử tế.

So sánh hai bên, Chu Cẩm Niên chính là một cây cỏ dại, cha mẹ đều không

màng, đứa trẻ ba tuổi làm sao có thể biết phải thường xuyên tắm rửa chứ.

Thấy Thẩm Chỉ bình thường chỉ tắm cho mình lại đang tắm cho Chu Cẩm Niên,

Chu Cẩm Chu nhìn chằm chằm vào gáy Chu Cẩm Niên, ánh mắt hung dữ như

một con sói.

Đều tại đệ ấy! Đều tại tiểu xương quỷ này, nương thân mới đánh hắn.

Hắn muốn đánh chết đệ ấy! Giếc chết đệ ấy!

“Được rồi, vào phòng ngủ thôi”

Chu Cẩm Niên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, đầu không còn ngứa, người

không còn ngứa, cảm giác mình sạch sẽ như một vũng nước trong.

Cậu bé ngẩng đầu nhỏ, lén nhìn Thẩm Chỉ, thì ra được nương thân yêu thương

là thế này, có thể hạnh phúc đến vậy…

Đang đắc ý, chợt đối diện với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của

Chu Cẩm Chu, khuôn mặt nhỏ đang cười ngây ngô của cậu bé tái đi, vội vàng

cúi đầu.

Vào đến phòng, nhìn thấy Chu Trường Phong đang nằm trên giường, Chu Cẩm

Chu lại bắt đầu giận dỗi.

“Kéo hắn ra ngoài, ta không muốn ngủ với hắn! Chôn hắn đi! Hắn chết rồi!”

“Chu Cẩm Chu, đây là cha ngươi!”

“Đây là cha cha! Không được chôn!” Chu Cẩm Niên nén sợ hãi, đứng chắn bên

giường.

Chu Cẩm Chu: “Hắn ghê tởm chết đi được! Hắn đái dầm! Hắn không biết đi

đại tiện!”

Chu Cẩm Niên: “Sẽ không đâu! Phụ thân sẽ không! Con sẽ giúp phụ thân đổ ra,

dù giường có bẩn, con cũng sẽ giúp phụ thân giặt sạch!”

Thẩm Chỉ nhíu mày, kinh ngạc nhìn Chu Cẩm Niên, “Niên Niên, vậy chăn đệm

của phụ thân con đều là do con giặt sao?” Tiểu gia hỏa gật đầu, đôi mắt to

ngấn lệ. “Dạ vâng! Nương thân, đừng đuổi phụ thân đi, phụ thân sẽ ngoan

ngoãn, Niên Niên sẽ chăm sóc tốt cho người!”

Thẩm Chỉ xoa đầu cậu bé, “Đứa trẻ ngoan”

Chu Cẩm Chu siết chặt hai tay, tức giận run rẩy khắp người.

“Chu Cẩm Chu, nếu ngươi không muốn ngủ trên chiếc giường này, thì ra phòng

nhỏ bên cạnh mà ngủ”

Chu Cẩm Chu há miệng định gào lên, nhưng Thẩm Chỉ đã nói nhanh hơn, “Nếu

không thì đừng ngủ nữa”

Giọng nói lạnh lùng tuy không mang cảm giác đau đớn như bị roi tre quất vào

người, nhưng Chu Cẩm Chu vẫn không ngừng run sợ.

“Ta. tự ngủ thì tự ngủ! Các người đừng hòng hối hận!”

Nhìn thấy Chu Cẩm Chu đã nằm lên giường, Thẩm Chỉ mới bưng một chậu

nước quay về phòng ngủ. Nàng tính toán tắm rửa cho Chu Trường Phong một

chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.