Nàng còn lén lút cho thêm một chút nước Linh Tuyền vào trong nước, hy vọng
sẽ có hiệu quả.
Chỉ là vừa bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng đã ngây
người.
“Phụ thân! Cố lên!”
“Phụ thân, sắp tiểu ra rồi! Mau lên nào!”
“Người mau tiểu ra đi, lát nữa nương thân sắp quay lại rồi, nhỡ đâu nàng chê
người dơ bẩn thì phải làm sao?”
“Nếu người tè dầm, nàng sẽ phát hiện ra ngay, con không có cơ hội giặt giũ
đâu”
Tiểu gia hỏa lo lắng vô cùng. Chỉ thấy cậu bé cầm một chiếc bô nhỏ, đặt dưới
vị trí bụng Chu Trường Phong, còn khéo léo đưa ‘chỗ đó’ của chàng vào trong
bô. Quả thực là kinh nghiệm đầy mình.
Thẩm Chỉ thật sự đã mở mang tầm mắt.
Cậu bé còn không ngừng “suỵt suỵt” trong miệng, khiến Thẩm Chỉ suýt bật
cười.
“Ôi chao, phụ thân ơi. Giờ phải làm sao đây?”
Tiểu gia hỏa bất lực.
Trước kia phụ thân tuy không cử động được, nhưng chàng còn nói chuyện
được, nên cậu bé dễ dàng giúp chàng đi vệ sinh, phụ thân cũng rất nghe lời.
Nhưng hôm nay phụ thân đã ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thật sự hết cách rồi, cậu bé đành phải làm điều đại nghịch bất đạo: “Chu
Trường Phong! Chu Trường Phong! Người mau tiểu đi! Không thì con sẽ cắt ‘cái
kia’ của người đấy!”
Giọng sữa non nớt mang theo ý đe dọa của cậu bé có chút run rẩy, bởi lẽ lời uy
hiếp này cậu chưa từng nói với phụ thân, mỗi lần đều là ca ca dùng để dọa
cậu.
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật.
“Niên Niên”
Tiểu nhân nhi trợn tròn mắt, ngây người quay đầu lại, “Nương. Nương thân”
Xong rồi. Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu bé.
“Dẹp chiếc bô ra, ta trước hết phải lau mình cho hắn đã”
Tiểu gia hỏa vội vàng làm theo. Cởi bỏ y phục trên người Chu Trường Phong,
Thẩm Chỉ hít sâu một hơi, ban ngày nhìn là vì tình huống khẩn cấp, còn bây
giờ. Thôi vậy, thân thể gầy trơ xương này cũng chẳng có gì đáng xem, nàng
cũng không chiếm tiện nghi của hắn.
Thẩm Chỉ từng chăm sóc bà viện trưởng của trại mồ côi, bà bị trúng gió bại liệt
khi về già, nàng luôn là người săn sóc, nên cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Lau phần lưng xong, Thẩm Chỉ tránh những vết loét do nằm lâu, lau qua chân,
rồi đến lồng ngực chàng.
Chu Cẩm Niên đứng bên cạnh nhìn đến ngây người. Cậu bé nghiêng cái đầu
nhỏ, tò mò đánh giá Thẩm Chỉ.
Lau xong, Thẩm Chỉ liếc nhìn hạ thân của nam nhân, người này đang hôn mê,
sẽ không thật sự. tè dầm hay. chứ?
Chu Cẩm Niên dường như hiểu được nỗi lo trong lòng nàng, “Nương thân! Con
ngủ với phụ thân! Nếu phụ thân tè dầm, con sẽ ủ cho nó khô ngay!”
Thẩm Chỉ: ..
Trong nhà này chỉ có chiếc giường này là lớn nhất, chỉ có chiếc giường này
mới ngủ được. Căn phòng nhỏ của Chu Cẩm Chu chỉ là chiếc giường được cải
tạo từ băng ghế dài, còn căn phòng nhỏ mà Chu Trường Phong từng ngủ. Nghĩ
đến mùi vị trong đó, Thẩm Chỉ lắc đầu liên tục.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể ngủ lại ở đây.
Hết cách rồi, dù sao người nằm trên giường này là một kẻ bại liệt, lại còn chưa
có ý thức, ngủ ở đây cũng không sao, dù có tè dầm đi nữa.
“Niên Niên, con đừng bận tâm đến hắn nữa, mau đi ngủ đi”
Tiểu gia hỏa vội rúc vào chăn, cậu bé kéo cánh tay Chu Trường Phong ra, gối
cái đầu nhỏ lên đó, chỉ trong chốc lát đã ngủ say. Thẩm Chỉ nhướng mày, trong
lòng chợt cảm thấy có chút hâm mộ. Nàng sống hơn hai mươi năm, chưa từng
có mối quan hệ nào đáng để dựa dẫm, đáng để bản thân phải vì nó mà hy sinh
như vậy.
Đêm khuya có chút nóng nực, Thẩm Chỉ ngủ không được sâu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên khẽ, nàng đột ngột mở mắt.
nha/chuong-7-nam-nhan-tinh-laihtml]
Nàng thường xuyên uống nước Linh Tuyền nên thị lực rất tốt, dễ dàng nhìn
thấy biểu cảm của Chu Trường Phong lúc này.
chàng đã tỉnh, hiện đang cau mày, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Thẩm Chỉ đoán chừng chàng muốn đi vệ sinh, dù sao chàng cũng đã uống rất
nhiều nước Linh Tuyền.
Nàng vừa định mở lời hỏi, nam nhân đã lên tiếng trước.
“Niên Niên. Niên Niên”
chàng gọi hai tiếng, Chu Cẩm Niên đang ngủ say liền tỉnh giấc.
Trong đêm đen, giọng sữa nhỏ bé đầy kinh ngạc của cậu bé nghe thật dễ
thương.
“Phụ thân!”
“Phụ thân, người tỉnh rồi!”
Nhưng giọng nói phấn khích của tiểu gia hỏa nhanh chóng chuyển thành tiếng
khóc, “Phụ thân, con cứ nghĩ người không cần Niên Niên nữa, con cứ nghĩ
người chết rồi, người không được chết đâu, phải ở bên Niên Niên cơ”
Chu Trường Phong thở dài một tiếng, chàng cũng tưởng mình đã chết, nhưng
lại không hiểu vì sao, chợt tỉnh lại.
“Niên Niên, phụ thân muốn”
chàng hạ giọng, bất kể đã nói bao nhiêu lần, mỗi khi đối diện với cảnh khó xử
này, chàng vẫn cảm thấy lòng tự tôn như bị người ta ném xuống đất giẫm đạp
không thương tiếc.
Tuy nhiên, chàng còn chưa nói dứt lời, tiểu gia hỏa đã hiểu ý.
“Phụ thân, người muốn tiểu tiện, đúng không? Đừng sợ, đừng sợ, Niên Niên hầu
hạ người!”
Tiểu gia hỏa nhẹ nhàng leo xuống giường, mò mẫm trong bóng tối ôm chiếc
bô, thuần thục phục vụ hắn.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Chỉ bất giác chớp chớp hàng mi.
May mắn là âm thanh đó chỉ kéo dài một lát rồi biến mất.
Tiểu gia hỏa xách bô ra khỏi phòng, rất nhanh lại nhẹ nhàng leo lên giường,
ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Chu Trường Phong.
“Phụ thân. người không chết, thật tốt quá” Tiểu gia hỏa ôm chặt Chu
Trường Phong, giọng sữa mềm mại khiến Thẩm Chỉ cũng thấy xót xa.
Hơi thở Chu Trường Phong nghẹn lại, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ
không sống được bao lâu nữa. Vả lại, hắn cũng không có ý định sống sót, cái
bộ dạng nửa người nửa quỷ này, dù có cố sống lay lắt, mỗi ngày không thấy
ánh mặt trời, thì có ý nghĩa gì?
chàng rõ ràng đã cảm nhận được bản thân đang vật lộn ở ranh giới sinh tử,
nay bỗng nhiên lại có tinh thần, e rằng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Sợ rằng sáng mai mình sẽ lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng, chàng khẽ dặn dò:
“Niên Niên, nương thân và ca ca con nói gì thì con cứ nghe theo, ráng chịu
đựng một thời gian, đợi đến khi ông bà nội về, con hãy bảo họ đưa con đi”
“Không! Con muốn ở bên người, còn muốn hầu hạ người nữa! Con không đi đâu
cả” Tiểu gia hỏa chu môi nhỏ, đặc biệt bất mãn, “Nếu con đi rồi, người đi tiểu
làm sao, người tè dầm rồi, nương thân và ca ca ức hiếp người, đánh người
thì sao?”
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng buồn, ôm hắn càng chặt hơn, “Phụ thân, Niên
Niên sẽ mãi mãi chăm sóc người, đừng sợ, đợi con lớn lên, sẽ không để người
bị đói nữa”
Lông mi Chu Trường Phong khẽ run lên, chàng hôn lên đỉnh đầu cậu bé, “Niên
Niên. nếu một ngày nào đó phụ thân chết đi, con hãy làm theo lời ta dặn,
nhất định phải đi theo ông bà nội, nhất định”
Thẩm Chỉ nằm bên cạnh, cố gắng nín thở, lắng nghe những lời họ nói, trong
lòng nặng trĩu.
“Hức hức hức”
Tiểu gia hỏa che miệng khóc, nhưng Thẩm Chỉ vẫn nghe thấy.
Chu Trường Phong đau lòng đến đỏ hoe mắt, “Niên Niên, nghe lời phụ thân”
“Phụ thân nói lung tung. Phụ thân sẽ không chết đâu, phụ thân của Niên
Niên là phụ thân tốt nhất trên đời. sẽ sống lâu trăm tuổi”
“Xin lỗi, phụ thân không bảo vệ được con”
Thẩm Chỉ nghe giọng nam nhân run rẩy đến mức không thành tiếng, hình như
hắn đã khóc. Rõ ràng họ đối với nàng chỉ là người xa lạ, nhưng lần đầu tiên
nàng gặp một cặp cha con đáng thương, nương tựa vào nhau mà chênh vênh
đến vậy, nàng không kìm được mà rơi lệ.
Nàng nghĩ, nếu. bản thân không đến đây, nam nhân này chắc chắn không thể
sống sót. Giờ đây có thể tỉnh lại, phần lớn là nhờ tác dụng của nước Linh
Tuyền. Bản thân nàng vốn là kẻ phiêu bạt, đi đến đâu cũng không quan trọng,
nhưng khi đến nơi này, nàng lại cảm thấy vô cùng may mắn.