Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu chập chờn, soi rọi cái đầu người đẫm máu
trên bệ cửa sổ.
Da đầu của nó đã bị lột sạch, để lộ lớp mô dưới da đỏ hỏn. Gương mặt dường
như bị vật sắc nhọn rạch nát, máu bẩn đông kết lại trong những vết nứt
chằng chịt, không còn ra hình người. Đôi mắt cũng bị khoét mất, chỉ còn lại hai
cái hố máu thịt be bét. Đôi môi bị cắt bỏ, lộ ra hai hàm răng trắng ởn kinh dị.
Nó hướng về phía giường, như thể đang cười.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là người đàn ông cao lớn đã chết đêm qua.
Xác anh ta không rõ tung tích, giờ cái đầu lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, Hiểu Tuệ dời tầm mắt và cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng
này. Tay chân cô ấy lạnh toát, hồn siêu phách lạc, mắt thấy giây tiếp theo sẽ
hét to thành tiếng.
Vào khoảnh khắc mấu chốt, Phó Lam Dữ giáng một bạt tai tới, bịt chặt miệng
cô ấy lại.
“Muốn chết à?” Phó Lam Dữ cảnh cáo thấp giọng, “Cậu tưởng cái đầu đặt ở
đây để làm gì? Chính là để cậu vi phạm quy tắc, gây ra tiếng động lớn đấy”
“” Toàn thân Hiểu Tuệ run rẩy, nước mắt không tự chủ được mà trào ra, “Phó
tiểu thư, tớ sợ”
“Sợ là bình thường, năm đó tớ cũng sợ” Phó Lam Dữ nói, “Dần dần quen rồi sẽ
không sợ nữa”
Cô ôm lấy Hiểu Tuệ, vỗ nhẹ lên vai coi như an ủi.
Tiếng hát u oán vẫn tiếp tục: “Áo cưới màu đỏ, Thuốc độc màu trắng. Cầu cho
người đàn bà anh vuốt ve máu chảy không ngừng, Một đêm xuân tình không
phải, không phải lỗi của tôi. Cầu cho người đàn bà anh vuốt ve đang dần thối
rữa, Một đêm xuân tình không phải, không phải lỗi của tôi”
Hiểu Tuệ rúc vào lòng Phó Lam Dữ không dám ngẩng đầu, còn Phó Lam Dữ thì
mở to mắt, quan sát chặt chẽ cái đầu trên bệ cửa sổ.
Cũng lạ thay, có lẽ do hai người quá yên tĩnh, không hề có phản ứng gì, nên
ngọn đèn dầu cuối cùng đột nhiên vụt tắt. Trực giác bảo cô rằng, cùng với ánh
sáng biến mất, cái đầu cũng đã không còn ở đó nữa.
“Cái đầu biến mất rồi”
“. Gì cơ?” Hiểu Tuệ thận trọng ngẩng đầu, lo lắng liếc về phía bệ cửa sổ, “Sao
cậu chắc chắn thế? Lỡ như chỉ là đèn tắt, còn cái đầu vẫn ở đó thì sao?”
“Nó ở lì trong phòng chúng ta cả đêm thì có ý nghĩa gì?” Phó Lam Dữ bình thản
trả lời, “Nó thấy chúng ta không trúng kế, tự nhiên sẽ đi hù dọa người khác,
kiểu gì chẳng có kẻ dính chưởng”
Hiểu Tuệ bán tín bán nghi: “Sẽ có người dính chưởng sao?”
“Sẽ”
Như để chứng minh lời Phó Lam Dữ, không lâu sau, từ một căn phòng phía
cuối hành lang bỗng truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Âm lượng lớn đến
mức gần như át cả tiếng hát của nữ quỷ.
Là đàn ông hét.
Hiểu Tuệ căng thẳng: “Ai dính chưởng thế? Phó tiểu thư cậu nghe ra không?”
Phó Lam Dữ ngáp một cái, rõ ràng không quan tâm đến chuyện này lắm,
nhưng vẫn đưa ra đáp án: “Gã đeo kính”
Giác quan của cô rất nhạy bén, nghe tiếng đoán người vốn là tuyệt kỹ.
Hiểu Tuệ chui tọt vào trong chăn, cơ thể không ngừng run rẩy: “Anh ta chết
chắc rồi”
Vi phạm quy tắc không được làm ồn vào ban đêm, kết cục của gã đeo kính sẽ
giống hệt người đàn ông cao lớn kia. Có lẽ đêm mai, cái đầu đặt trên bệ cửa sổ
sẽ là của gã.
“Đúng vậy”
Nói xong hai chữ này, Phó Lam Dữ trở mình, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hiểu Tuệ lại một đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt càng nặng hơn, cả
người hốc hác như vừa trải qua một trận bạo bệnh. Trái ngược hoàn toàn là
Phó Lam Dữ, cô dậy sớm với tinh thần phấn chấn, trông như thể có thể chạy
ngay một trận marathon vậy.
“Đi lấy nước lạnh rửa mặt đi cho tỉnh táo”
Hiểu Tuệ than vãn một tiếng: “Rửa mặt không vội, chúng ta có nên đi xác nhận
xem gã đeo kính tối qua rốt cuộc đã chết hay chưa”
Kết quả lời chưa dứt, từ cuối hành lang tầng hai đã truyền đến tiếng hét kinh
hãi của con gái.
“Chết rồi” Phó Lam Dữ gật đầu, “Cậu có thể yên tâm rửa mặt được rồi”
“”
Thế là Hiểu Tuệ run cầm cập rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi đến phòng
gã đeo kính, thấy những người khác đã tụ tập ở đó từ lâu. Kỳ Kỳ ngồi bệt dưới
đất, bịt mặt khóc không ngừng, Vương Hâm đang thấp giọng an ủi cô ta.
Phó Lam Dữ liếc nhìn vào trong phòng. Tình hình đại thể giống hệt ngày hôm
qua, xác gã đeo kính cũng biến mất, trong phòng đầy vết máu bắn tung tóe,
trên bàn và sàn nhà dính đầy những mẩu thịt vụn và vụn xương li ti.
Lại thêm một người bị “làm thịt”.
“Đã chết hai người rồi, người tiếp theo có lẽ là chúng ta mất!” Kỳ Kỳ khóc lóc,
“Làm sao chúng ta thoát được đây!”
“Anh ta chết là vì vi phạm quy tắc” Phó Lam Dữ nói, “Cô đâu có làm ồn ban
đêm, sợ cái gì?”
“Đúng đúng, tối qua tôi cũng nghe thấy có người hét một tiếng” Vương Hâm
thắc mắc, “Nhưng anh ta đang yên đang lành sao lại hét?”
Anh ta ở tầng ba, tối qua cái đầu xuất hiện ở tầng hai nên anh ta không biết
chuyện.
Phó Lam Dữ bình thản hỏi ngược lại: “Nếu anh nhìn thấy cái đầu của người
chết đêm hôm kia, đẫm máu đặt trên bệ cửa sổ nhìn anh cười, anh có hét
không?”
“”
Kỳ Kỳ mắt đỏ hoe, vừa kinh hãi vừa khiếp sợ: “Cái gì? Ý cô là trên bệ cửa sổ
có. có đầu người chết?”
“Phải, hiện tại xem ra có lẽ chỉ những người ở tầng hai mới nhìn thấy”
“Nhưng tôi đâu có thấy!”
Lúc này, Kiều Vân Tranh nãy giờ vẫn đứng xem kịch mới thong thả lên tiếng:
“Nữ quỷ kiểm tra phòng theo thứ tự. Cô ở phòng cuối hành lang, người ở phòng
áp chót đã vi phạm quy tắc trước, nên cô mới thoát được một kiếp”
“”
Kỳ Kỳ không khỏi rùng mình một cái. May mà như thế, nếu không cái đầu đó
xuất hiện, cô ta chắc chắn sẽ không nhịn được mà hét lên, vậy thì người chết
đêm qua chính là cô ta rồi.
Kiều Vân Tranh cười híp mắt nói tiếp: “Đêm nay cũng phải cẩn thận đấy, biết
đâu thứ đặt trên bệ cửa sổ nhà cô sẽ đổi thành đầu của người hàng xóm đấy”
“”
Kỳ Kỳ không dám nghe tiếp, bịt tai chạy xuống lầu.
“Chúng ta cũng xuống thôi” Phó Lam Dữ tiện tay khép cửa phòng lại, thản
nhiên đề nghị: “Đến giờ ăn sáng rồi, tôi đói rồi”
Hiểu Tuệ: “Sức ăn của cậu đúng là đẳng cấp ‘Vua’ luôn đấy”
“Quá khen, tớ ở phương diện nào cũng là đẳng cấp Vua cả”
“”
Những người khác cũng mặc định theo đề nghị này, lần lượt định xuống bếp
xem sáng nay ngoài màn thầu ra có còn sót lại chút thịt hầm nào không. Kết
quả đi đến giữa cầu thang thì nghe thấy từ phía nhà bếp truyền đến tiếng hét
xé lòng của Kỳ Kỳ, và lần này tiếng hét thảm thiết hơn bất cứ lần nào khác.
Cặp đôi kia bước chân nhanh hơn, xuống đến nơi thấy Kỳ Kỳ ngã nhào, vừa
khóc vừa lùi lại phía sau, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy nước mắt.
Kỳ Kỳ gào khóc: “Tôi không nên ăn. tôi không nên ăn mà! Oẹ”
Chân cô ta bủn rủn không đứng dậy nổi, khó khăn bò vào góc phòng mà nôn
thốc nôn tháo.
ao-cuoihtml]
Lý Thần Quang đầy nghi hoặc, thò đầu nhìn vào trong bếp. Chỉ một cái liếc
mắt, đồng tử anh ta co rụt, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét. Cùng lúc đó, Bối
Bối đi ngay sau cũng nhìn thấy.
Giây tiếp theo, hai người xô đẩy nhau, không thèm ngoái đầu lại mà loạng
choạng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Chẳng mấy chốc, bên trong truyền đến
tiếng nôn mửa liên hồi.
Vương Hâm bị dọa cho ngây người tại chỗ, muốn tiến lên mà không dám. Hiểu
Tuệ kéo tay áo Phó Lam Dữ, giọng run rẩy: “Trong bếp có thứ bẩn thỉu gì sao?
Có phải lại là đầu người không?”
“Có lẽ vậy, cậu có hứng thú qua xem không?”
“. Thôi thôi”
Phó Lam Dữ cũng không ép Hiểu Tuệ, cô một mình đi về phía nhà bếp, đứng ở
cửa nhìn vào trong.
Hừm.
Thảo nào, hình ảnh tại hiện trường còn kinh tởm hơn cả cô tưởng tượng.
Cái nồi sắt nóng hổi tối qua đã biến mất, thịt lợn hầm thơm phức cũng không
còn, thay vào đó là một cái xác không đầu, rách nát thê lương, máu chảy lênh
láng khắp nơi. Cái xác nằm trên bếp lò, bị mổ bụng phanh thây, lọc hết
xương, cả phần thân trông giống hệt một cái hộp bị vét rỗng, bên trong vẫn
còn sót lại không ít những miếng thịt được cắt thái gọn gàng và nội tạng vỡ
vụn.
Mà bát đũa, thìa muỗng rải rác quanh bếp đều dính đầy máu.
Tối qua, thực chất bọn họ đã khoét máu thịt từ chính cái xác của người đàn
ông cao lớn kia mà ăn một cách ngon lành.
Phó Lam Dữ nhíu mày, rồi nghe thấy bên cạnh có người nói: “Trải nghiệm một
lần cuộc sống người nguyên thủy ăn lông ở lỗ, cũng coi như là tìm về nguồn
cội rồi”
Cô quay đầu lại, thấy Kiều Vân Tranh không biết đã tiến lại gần từ lúc nào,
gương mặt đầy vẻ thong dong tự tại.
“Đúng vậy, cứ coi như là ăn sashimi thịt người đi”
Dù sao anh ta và cô cũng không ăn, nên nói lời châm chọc chẳng cần kiêng kị
gì.
Phó Lam Dữ bước qua vũng máu, vào lấy hai cái màn thầu, ra ngoài đưa một
cái cho Hiểu Tuệ. Ăn màn thầu cũng tốt, ít nhất không phải làm người nguyên
thủy.
Hiểu Tuệ cắn một miếng màn thầu, vừa sợ vừa tò mò: “Bên trong rốt cuộc có
gì? Thật sự là đầu người à?”
“Tớ khuyên cậu đừng hỏi, cũng đừng xem, nếu không cậu có khi đến màn thầu
cũng không dám ăn nữa đâu”
“”
Nghe lời khuyên để được no bụng, Hiểu Tuệ rất tin tưởng Phó Lam Dữ ở
phương diện này. Hơn nữa tận mắt thấy Kỳ Kỳ và cặp đôi kia nôn đến mức đó,
cô ấy chẳng dại gì tự chuốc lấy rắc rối.
Nhưng cũng có kẻ không nén nổi trí tò mò, ví dụ như Vương Hâm. Anh ta thấy
Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh xem xong vẫn điềm nhiên như không, tưởng là
chẳng có gì to tát, thế là cũng đi xem thử.
Ba giây sau, anh ta la hét ầm ĩ, đâm đầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Kiều Vân Tranh thở dài, quay đầu lại cười híp mắt nói với Phó Lam Dữ: “Cô nói
xem anh ta hà tất phải thế?”
“Ai bảo không phải chứ”
Cánh cửa nhà bếp đã được Phó Lam Dữ đóng lại để tránh người qua kẻ lại nhìn
thấy gai mắt.
..
Buổi chiều, ánh nắng nhạt nhòa, cả thị trấn bị bao phủ trong màn sương mù u
ám, tràn ngập không khí áp bách. Phó Lam Dữ hỏi Hiểu Tuệ có muốn đi dạo
một vòng với mình không, trong trò chơi manh mối có thể xuất hiện bất cứ lúc
nào, không thể lơ là.
Nhưng Hiểu Tuệ lưỡng lự, rõ ràng không muốn đi.
“Phó tiểu thư, thực ra tớ đi theo cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn dễ làm
vướng chân cậu”
“Xem ra cậu tự định vị bản thân rất chuẩn xác đấy”
“”
“Nhưng tớ không mong cậu giúp được việc, mà là để cậu thích nghi với môi
trường” Phó Lam Dữ nói, “Tớ đâu thể dắt cậu vượt ải mãi được, sau này cậu tự
mình xuyên không, chẳng lẽ cũng định rúc trong phòng chờ chết sao?”
Hiểu Tuệ nhất thời nghẹn lời: “Tại sao không thể dắt tớ mãi?”
“Thứ nhất, cấp độ cậu càng cao thì thế giới xuyên không càng khó, ai mà sẵn
sàng mạo hiểm để dắt cậu chứ? Thứ hai, nếu có người sẵn lòng, cậu cũng
không trả nổi số tiền đó đâu, đừng nói đến chuyện mặc cả với người ta”
“”
Hiểu Tuệ vật ra giường, cảm thấy tương lai mịt mù. Sự khuyên nhủ của Phó
Lam Dữ luôn dừng lại đúng lúc, tuyệt đối không ép buộc. Dù sao quan hệ của
hai người cũng chỉ là khách hàng, xong đơn này đường ai nấy đi, cô cũng
không phải đang đào tạo nhân tài cho đất nước.
Cô ra khỏi cửa, kết quả ở dưới lầu bắt gặp Kiều Vân Tranh đang đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Vân Tranh cười rất vui vẻ: “Cô bé, định đi ra ngoài à?”
“Phải, ra ngoài hóng gió chút”
“Ừ” Anh ta thong thả gật đầu, “Đi hóng gió trước cửa ngôi nhà có dấu tay
máu kia à”
Phó Lam Dữ nghe anh ta nói vậy cũng không ngạc nhiên. Đây là ván sơ cấp,
những tay chơi lão luyện giàu kinh nghiệm muốn tìm gợi ý thì khá dễ dàng.
Mọi người đều là cáo già nghìn năm cả, không cần phải diễn trò làm gì.
“Nếu anh đã phát hiện ra rồi, hay là cùng đi xem thử?”
“Được thôi”
Hai người đi song song trên con phố vắng vẻ, dưới chân những lá khô xoay
tròn trong gió, có một chiếc bay đến trước mặt Phó Lam Dữ. Kiều Vân Tranh từ
bên cạnh đưa tay ra, giúp cô lấy chiếc lá rụng trên vai xuống.
Hành động này diễn ra tự nhiên như một thói quen, khiến chính anh ta cũng
hơi ngẩn người.
Phó Lam Dữ liếc nhìn anh ta: “Cảm ơn”
“Không có gì”
Cuối cùng cô dừng bước trước cánh cửa quen thuộc. Quả nhiên, dấu tay máu
đã bị cô lau sạch hôm qua nay lại xuất hiện. Cô nắm lấy tay nắm cửa, khẽ
dùng lực, chỉ nghe tiếng “cạch” nhẹ, cánh cửa hôm qua còn đóng chặt giờ lại
mở ra dễ dàng.
Cô và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, đồng thời bước qua ngưỡng cửa và đóng cửa
lại.
“Có người đi theo rồi” Cô nói, “Xem ra năng lực trinh sát của họ không ổn lắm,
chỉ giỏi dùng trí khôn vào việc yêu đương thôi”
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ bám đuôi là cặp đôi kia.
Kiều Vân Tranh cười gật đầu: “Thế nên tôi mới không muốn kết minh với họ, tôi
ghét nhìn người ta yêu đương lắm”
“. Thế thì anh cũng khá cá tính đấy”
Ngôi nhà này không lớn lắm, hành lang vào cửa rất hẹp, đi vài bước là đến gian
ngoài ánh sáng lờ mờ. Trong phòng đặt một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế,
bên cạnh có một chiếc tivi cũ kỹ đang bật, màn hình hiện lên những vệt nhiễu
sóng và phát ra tiếng rè rè.
Đi thêm vài bước nữa có thể thấy một phòng ngủ. Rất lạ là cửa phòng ngủ
đang mở, không khóa. Trên sàn phòng ngủ có những vết bẩn đen sì như nhựa
đường đóng vảy, sơ bộ đoán định đó là những vết máu lâu năm.
Bố cục phòng ngủ rất đơn giản, không có gì cả, chỉ có một chiếc giường. Trên
giường trải bộ chăn đệm thêu hoa mẫu đơn phú quý, gối cũng thêu đôi uyên
ương, nhìn qua giống như đồ của vợ chồng mới cưới.
Thứ không ăn nhập với cảnh này là hai khung ảnh đặt bên giường. Mỗi khung
ảnh lồng một tấm hình phụ nữ trẻ, đều là cùng một người phụ nữ dung mạo
xinh xắn, nụ cười điềm tĩnh. Điểm khác biệt là bức bên trái người phụ nữ mặc
váy cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa kết từ cành ô liu. Còn bức bên phải người
phụ nữ mặc áo cưới truyền thống, tú hòa phục, màu đỏ rực, đầu đội hoa mẫu
đơn cùng màu.
Phó Lam Dữ ngẩng đầu, phát hiện trên bức tường ngay phía trên giường có
đóng hai cái đinh treo tranh.
“Xem ra, hệ thống muốn chúng ta chọn một bức ảnh để treo lên”
Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Vậy chúng ta rốt cuộc nên treo bức nào đây?”