Vương thúc mỉm cười, lời nói ra mang theo một tia cảnh cáo, “Thâm Sơn âm u,
đưa mắt không ánh sáng, có thể mang đến tài lộ đồng thời cũng mang đến
nguy hiểm tương ứng, ta cùng thẩm ngươi dám dẫn đường, ngươi dám đi vào
sao?”
Chu Kiều Kiều không chút do dự gật đầu, “Tạ ơn Vương thúc nhắc nhở”
Nói xong, quay đầu đi ở phía trước.
Vương thẩm cùng Vương thúc liếc nhau, trong mắt phảng phất đang nói: Đứa
nhỏ này, cũng có chút can đảm.
Chu Kiều Kiều đi tới, nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Vương thúc, “Vương thúc, hôm
nay nhìn hai người không mang theo lều vải, là không có ý định qua đêm ở
Thâm Sơn sao?”
Bình thường, bọn họ hầu như đều mang theo lều vải đi Thâm Sơn, qua đêm ở
Thâm Sơn.
Vương thúc cười nói, “Thâm Sơn đường khó đi, dược liệu thì khó tìm, bình
thường lần đi lần khó cố gắng kiếm nhiều dược bán lấy tiền, cho nên mới cần
ở trong núi qua đêm.
Lần này chỉ phải đi lấy ít đồ trở về, không mất quá nhiều thời gian”
Ông không có nói rõ muốn đi lấy cái gì, Chu Kiều Kiều cũng không hỏi nhiều,
chỉ là vừa cười vừa nói chuyện lông gà vỏ tỏi ở nhà, hỏi thăm những điều cần
lưu ý khi đi vào Thâm Sơn một cách kỹ càng.
“Tất nhiên phải chuẩn bị đồ vật là bột chống côn trùng cùng vũ khí hữu dụng,
sự can đảm cùng lòng cảnh giác”
Ông nhìn liêm đao của Chu Kiều Kiều , trong mắt đều là không quá đồng ý.
Liêm đao không tính là vũ khí hữu dụng, tại vùng ven xung quanh Thâm Sơn
còn có chút tác dụng tự vệ , như đi sâu vào bên trong Thâm Sơn , là không
được.
Ông nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở Chu Kiều Kiều, “Hôm nay ngươi đi theo cùng
chúng ta thì cũng thì thôi không tính , lần tiếp theo, ngươi vẫn là phải chuẩn bị
đến đầy đủ một chút mới có thể đi vào núi”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều cảm kích gật đầu, “Được, đa tạ Vương thúc chỉ điểm” Sau đó
nàng lại hỏi thêm một chút tình huống bên trong Thâm Sơn , một chút tâm lý
nắm chắc tình hình.
Càng đến gần Thâm Sơn, Chu Kiều Kiều càng hồi hộp.
Nàng tự nhiên nắm lấy hai mũi tên trong tay.
sau-san-manh-thu/chuong-35.html]
Xác định hai mũi tên vẫn ở chỗ cổ tay, lúc này mới thoáng an tâm một chút.
“Kiều Kiều, ngươi có theo bột chống côn trùng?” Vương thẩm hỏi Chu Kiều
Kiều.
Chu Kiều Kiều gật đầu, một bên cũng làm theo cách hai người, đem ống quần
cột chắc.
“Vậy là tốt rồi, đi thôi, đi theo ta, nhớ không dẫm chỗ chiếu ánh sáng”
“Được”
Chu Kiều Kiều bước vào phạm vi Thâm Sơn , chỗ nào cũng có những cây đại
thụ che trời , chặt chẽ thành hàng, che khuất ánh nắng lóa mắt , lập tức trước
mắt liền tối như lúc hoàng hôn.
Một luồn gió thổi mang theo hơi lạnh, mấy cây cỏ cao bằng eo nàng dập dềnh
gợn sóng, có mấy chỗ cỏ ngẫu nhiên hơi động, phía dưới kia, chắc có con vật
gì đó trong bụi cỏ.
Bên tai là những âm thanh kỳ quái ‘chi chi’ ‘lạc lạc’ ‘ô ô’ vang vọng, lại không
cách nào phán đoán được âm thanh đến từ nơi nào, chỉ có thể đoán được đại
khái là bị bọn họ kinh động nên những động vật này giật mình tạo ra âm thanh
truyền tới đồng bọn là có kẻ ngoại lai xâm nhập.
Nàng tim đập thình thịch, cố gắng thả nhẹ hô hấp, theo sát bước chân Vương
thẩm.
“Kiều Kiều cũng đừng quá sợ hãi, trên người chúng ta đều mang bột chống côn
trùng, bình thường độc trùng cũng không dám đến gần, nếu gặp phải những
con vật khó đối phó, còn có Vương thúc ngươi ở đây”
Vương thẩm giọng nói rất ôn nhu, Chu Kiều Kiều nghe được trong lòng cảm
thấy ấm áp.
Nhưng dù là như thế, Chu Kiều Kiều cũng không dám một chút buông lỏng .
Nàng cố gắng để cho giọng mình nghe bình tĩnh, “Vương thẩm , phía trước đều
là những chỗ bụi cỏ rậm rạp như vầy sao?”
“Cũng gần như vậy, nhưng ngươi không cần sợ hãi, như gặp phải lợn rừng ,
chó sói hay động vật hung dữ , chỉ cần leo lên cây, bọn chúng liền không có
cách nào”
Ở Thâm Sơn, không có lão hổ hay báo, trí mạng nhất chính là rắn độc, bọ cạp,
kiến lửa có mang chất kịch độc.
Cho nên bọn họ chỉ cần mang theo thuốc bột trừ độc trùng , cơ bản là không
có gì nguy hiểm.