Đồng Thạch Đầu cũng sững người một lúc, không nhận lấy bát thuốc ngay.
Đồng phụ cau mày: “Sao thế? Con không phải rất lo lắng cho nhị tỷ con, cứ
muốn vào thăm nó sao? Hai chị em đúng là lâu rồi không gặp, con vào thăm
nó đi, tiện thể chăm sóc nó mấy ngày luôn”
Đồng Thạch Đầu mới về được hai ngày, vừa về đã muốn vào phòng thăm Đồng
Nhị Nha, nhưng cha nương và đệ đệ nói nhị tỷ bị bệnh không thể tiếp xúc.
Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa gặp được nhị tỷ.
Đồng Thạch Đầu bỏ qua cảm giác bức bối không rõ nguyên do trong lòng,
gượng cười nhận lấy bát thuốc: “Vâng, con mang thuốc vào cho nhị tỷ đây”
Đồng Thạch Đầu vào đó, rồi không ra nữa.
Mãi cho đến hai ngày sau, khi Đồng Nhị Nha không còn sốt, nôn mửa, nổi mẩn
đỏ khắp người nữa, hai chị em họ mới cùng nhau bước ra.
“A. sao lại thế. sao lại thế này?” Đồng mẫu bịt miệng, không thể tin nổi nhìn
bộ dạng của Đồng Nhị Nha.
Đồng Thạch Đầu mím môi cúi đầu, giọng run rẩy: “Con. con cũng không biết
tại sao nữa. Nương. phải làm sao bây giờ?”
Đồng Nhị Nha không hiểu, bước tới hai bước: “Nương, con”
Nhưng lời nàng còn chưa nói hết, đã thấy nương lùi lại hai bước.
Trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Đồng Nhị Nha sững sờ.
Ánh mắt nàng quét qua cha nương và các đệ đệ.
Ngoại trừ trong mắt Thạch Đầu là sự tự trách sâu sắc, những người khác đều
nhìn nàng với vẻ sợ hãi.
Hận không thể tránh xa nàng.
“Cha nương, con khỏi rồi mà, sao mọi người vẫn tránh con?”
Nàng có đầy một bụng tủi thân muốn nói với cha nương.
Đặc biệt là lúc nàng tưởng mình sắp chết, đã nghĩ sẵn di ngôn để lại cho cha
nương đi tìm Chu Tiểu Diệu, bắt hắn phụng dưỡng họ tuổi già.
Nhưng thái độ của họ sau khi nàng bước ra khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Họ. vậy mà lại đang chê bai nàng?
Đồng Cẩu Đản lập tức nói: “Tỷ tỷ, không phải. có phải tỷ vẫn chưa biết mình
bây giờ trông như thế nào không? Hay là. tỷ ra chum nước ngoài sân soi thử
xem?”
Đồng Nhị Nha lại quét qua ánh mắt của cha nương.
Dưới ánh mắt sợ hãi và kinh hoàng của họ, nàng chạy ra khỏi cửa.
“Nhị tỷ”
“Nhị Nha”
Mấy người đều đuổi theo ra ngoài.
Liền thấy Đồng Nhị Nha đứng trước chum nước, cúi đầu nhìn hình bóng phản
chiếu của mình trong đó.
Mấy người tuy chê bai dung mạo của nàng, nhưng vẫn rất lo lắng cho nàng.
Đồng mẫu bước tới vài bước, cẩn thận lên tiếng: “Nhị Nha, không sao đâu, có
lẽ. có lẽ không lâu nữa sẽ khỏi thôi”
Đồng phụ cũng nói: “Đúng đấy, chắc chắn sẽ khỏi thôi”
Đồng Thạch Đầu muốn khuyên tỷ tỷ.
Nhưng không biết nên khuyên thế nào.
Dù sao. những bệnh nhân được chữa khỏi mà hắn nhìn thấy trên trấn không
bị tình trạng này.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Hắn không hiểu.
Ngay sau đó, trong miệng Đồng Nhị Nha đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai: “A
a a a”
Đồng Nhị Nha quay đầu túm chặt lấy vai Đồng Thạch Đầu, trên khuôn mặt đầy
mụn đỏ lở loét, đôi mắt trừng lớn: “Sao lại thế này? Hả? Thạch Đầu, đệ nói cho
tỷ biết rốt cuộc là sao?”
Đồng Thạch Đầu bị dọa sợ.
Ấp a ấp úng không nói nên lời.
Đồng Nhị Nha thấy vậy lại hỏi: “Chỉ có mình ta bị thế này thôi đúng không? Hả?
Đệ nói đi chứ”
Đồng Thạch Đầu há miệng muốn nói lại thôi, không dám nói.
Hắn sợ nhị tỷ đau lòng.
Nhưng mà.
Hắn biết nói sao đây?
Đồng Nhị Nha buông hắn ra.
Vẻ mặt bi thương đau khổ: “Hóa ra, ngay cả thuốc cũng phân biệt đối xử với
người nghèo chúng ta. Nó cũng phân chia con người thành ba bảy loại để
chữa trị sao? Tại sao. tại sao lại như vậy? Ta biến thành thế này, nếu Chu Tiểu
Diệu trở thành quan trở về, sao có thể còn cần ta nữa?”
sau-san-manh-thu/chuong-326.html]
Nàng lẩm bẩm một mình.
Nhưng lời lẩm bẩm của nàng lại là điều mà người nhà họ Đồng không muốn
nghe nhất.
Đồng phụ lập tức nói: “Nó dám, ta nói cho con biết, đừng nói đợi Chu Tiểu Diệu
trở về, cho dù đợi người nhà họ Chu ra khỏi núi, ta cũng sẽ lập tức đưa con trả
về nhà họ Chu. Hừ, muốn rũ bỏ chúng ta, đừng hòng”
Lời khẳng định chắc nịch của ông ta khiến trong lòng Đồng Nhị Nha yên tâm
hơn hẳn.
Nàng nắm lấy tay Đồng phụ: “Cha, cha nhất định phải giúp con, con. con đã
thế này rồi, ngoài Chu Tiểu Diệu ra, con không thể tìm được ai khác nữa đâu”
Cho dù sính lễ họ đòi có thấp đến mấy cũng chẳng có ai chịu cưới một người
mặt đầy mụn nhọt lở loét.
Dung mạo thế này đứng bên cạnh còn nuốt không trôi cơm.
Đồng phụ kiên định gật đầu: “Con là con gái ta, sao ta có thể không giúp con
chứ?”
..
Bên ngoài nhà họ Đồng mây đen u ám.
Còn trong núi sâu, cuộc sống của nhà họ Chu lại ngày càng ngọt ngào.
Sức khỏe của Chu Tiểu Diệu sau vài lần ngâm nước suối thuốc đã tốt hơn
rất nhiều.
Chỉ vài ngày sau những vết thương đó đã hoàn toàn lành lặn.
Thể chất cũng ngày càng tốt lên dưới sự điều dưỡng của Vương thúc.
Sáng sớm hôm nay, Chu Kiều Kiều chạy bộ xong, đang tập ném đá vào đuôi mẹ
Thuận Thuận.
Tất nhiên, đây là hành động rất bắt nạt sói, nên Chu Kiều Kiều đã cho nó thêm
nhiều đồ ăn vặt và thức ăn cho chó.
Tuyền Lê
À đúng rồi. bầy sói đặc biệt thích ăn thức ăn cho chó vị thịt bò.
“Kiều Kiều, tốc độ của muội hình như còn nhanh hơn lúc đối phó với Kim Miêu
đấy” Đột nhiên, Chu Tiểu Diệu xuất hiện bên cạnh Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều không chớp mắt nhắm vào đuôi mẹ Thuận Thuận, viên đá nhỏ
ném ra, mẹ Thuận Thuận vung đuôi né được.
“Ái chà, không trúng, xem ra muội vẫn nói quá sớm rồi”
Chu Kiều Kiều lườm hắn một cái: “Nhị ca, huynh hết chuyện để nói rồi phải
không?”
Chẳng phải vì ném không trúng nên mới phải tập sao?
Chu Tiểu Diệu cười hì hì, cũng ném một viên đá nhỏ vào đuôi sói.
Mẹ Thuận Thuận né tránh rất tự nhiên, tiện thể lườm Chu Tiểu Diệu một cái.
“Huynh nghi ngờ nó có trí khôn đấy”
“Trí khôn? Chỉ số thông minh của sói đại khái tương đương với đứa trẻ hai
tuổi”
“Hả? Mới hai tuổi thôi à? Huynh thấy nó thông minh ngang ngửa Nam Nhi đấy
chứ”
Chu Kiều Kiều cau mày không vui nhìn hắn.
Hai tay chống nạnh: “Huynh có tin muội mách Nam Nhi không?”
Chu Tiểu Diệu vội vàng xin tha: “Không không không, Nam Nhi chắc chắn sẽ
giận đấy, thôi bỏ đi”
Bảo Nam Nhi không thông minh ư, học vấn của con bé là xuất sắc nhất trong
đám trẻ.
Bảo con bé thông minh ư, đầu óc đơn giản như ruột để ngoài da, chẳng biết
vòng vo gì cả.
Nhiều lúc giận dỗi lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
Cũng không biết làm sao nàng lại sinh ra đứa con kỳ lạ thế này.
Chu Tiểu Diệu nhìn về phía Chu Kiều Kiều.
Ý tứ trong ánh mắt đó quá rõ ràng: Con do muội sinh ra mà.
Chu Kiều Kiều: “Thu lại ánh mắt của huynh đi, huynh cũng tập đi”
Sau này hắn chỉ còn một tay, lực đạo của cánh tay này càng phải luyện tập
nhiều hơn.
Chu Tiểu Diệu thu lại vẻ cợt nhả đùa giỡn, nghiêm túc tập luyện theo Chu Kiều
Kiều.
“Ăn cơm thôi Kiều Kiều” Tiếng Chu mẫu vang lên từ phía sau.
Hai huynh muội lúc này mới quay người vào ăn cơm.
Ăn xong, Vương thúc liền nói: “Kiều Kiều, thúc muốn đi về phía Đông một chút,
ăn cơm xong chúng ta cùng vào sâu trong núi nhé?”
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được, tiện thể bên đó cháu chưa
đi bao giờ, đi xem thử cho biết”
Cơm nước xong xuôi, Chu Kiều Kiều và Vương thúc đeo gùi, dẫn theo Bình An
đi vào rừng sâu.
“Được rồi, chỉ xa nhau có mấy canh giờ thôi mà, chúng mày cần gì phải bày ra
cái vẻ bịn rịn thế này, thật là. giữa thanh thiên bạch nhật đấy, chú ý hình
tượng chút được không?”
Chu Kiều Kiều cạn lời nhìn Bình An đang dính như sam với hổ cái.
Chỉ là bảo nó đi ra ngoài một chuyến thôi mà, sao lại khó khăn thế nhỉ?
Thật là. chưa từng thấy con hổ nào bám vợ như thế này.