Chu Kiều Kiều gần như lập tức đứng bật dậy, lao ra sau nhà.
Nàng vừa bước được vài bước, hai bóng vàng một trước một sau đã vượt qua
nàng, chạy lên phía trước, từ trong miệng chúng phát ra từng tiếng gầm cảnh
cáo.
“Nương. nương cứu mạng”
“Á”
Tiếng la hét kinh hoàng của bọn trẻ lục tục vang lên.
Tim Chu Kiều Kiều đã nhảy lên tận cổ họng.
Nàng hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến đó.
Chạy ra sau nhà, lúc này Chu Kiều Kiều mới nhìn thấy bên phía vườn hoa, năm
sáu con chó hoang đang bị Bình An và hổ cái truy sát.
Còn mấy đứa trẻ thì đang vắt chân lên cổ chạy về phía nàng.
Chạy đầu tiên là Nam Nhi, cuối cùng là Trần Mặc.
Mà trên mặt Nam Nhi. thế mà lại có một vết hằn đỏ.
Rất rõ ràng là vết bị cào.
Nam Nhi lao thẳng vào lòng Chu Kiều Kiều.
“Nương. hu hu hu, đáng sợ quá”
Chu Kiều Kiều vội vàng kiểm tra vết thương của con bé, may mà không sâu,
nhưng cũng đã rớm máu.
Nàng đau lòng không thôi, thấy Nam Nhi bị thương không nặng liền quay sang
nhìn những đứa trẻ khác: “Các con thì sao? Có bị thương không?”
Miên Miên vén ống quần lên, trên bắp chân con bé cũng có một vết thương,
sâu hơn vết trên mặt Nam Nhi, đang chảy máu.
Ngoài ra Dụ Nhi và Trần Mặc đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Trần Mặc bị thương nặng nhất, trên chân cậu bé có một hàng dấu răng chó
hoang.
Nàng nhìn mà trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận dữ ngút trời.
Quay đầu lại, nàng quát lớn với Bình An và hổ mẹ: “Giếc sạch bọn chúng cho
ta!”
Bình An nhận được mệnh lệnh của Chu Kiều Kiều, lập tức lộ ra bộ mặt hung ác
tàn bạo của mãnh thú.
Một cái tát kia tung ra, đánh con chó hoang lăn đi thật xa, con chó hoang bị
đánh kêu ăng ẳng nhưng không đứng dậy nổi.
Mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa, cảnh tượng hổ ăn thịt chó hoang diễn ra
ngay lúc này.
Đúng lúc này, bầy sói cũng từ Thâm Sơn lao về.
Chúng lao thẳng đến chỗ đó, xâu xé xác những con chó hoang kia.
Xé nát chúng, nuốt vào bụng.
Lũ trẻ đang khóc, Chu Kiều Kiều không đành lòng nhìn tiếp nữa, vội vàng đưa
bọn trẻ trở về.
Nàng không đi tìm Vương thúc lấy thuốc cho bọn trẻ, mà để chúng đợi trong
sân, nàng mượn cớ vào bếp múc nước, lén đổ nước linh tuyền trong không
gian vào, bưng ra cho bọn trẻ ngâm vết thương.
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều dùng gáo múc đầy một gáo, sau đó bảo Nam Nhi nghiêng đầu
ngâm nửa bên mặt bị thương vào nước thuốc.
“Nương. hu hu hu, con sợ lắm, nương không biết lúc mấy con chó hoang đó
lao tới đã dọa con sợ chết khiếp đâu”
Nam Nhi vẫn còn khóc.
Chu Kiều Kiều không ngừng an ủi con bé.
Quay đầu lại còn phải chú ý đến Miên Miên, Dụ Nhi và Trần Mặc: “Vết thương
phải ngâm ngập trong nước”
Miên Miên tuy sợ hãi nhưng không la khóc dữ dội như Nam Nhi.
Miên Miên nói: “Nương, con biết rồi, nương yên tâm”
Ngô Ngọc Nương ngồi xổm xuống giúp Miên Miên.
“Mấy con chó hoang đáng chết này, gan cũng to thật đấy, bãi cỏ nhỏ bên
này chúng ta đã rải đầy phân của Bình An rồi, sao chúng còn dám lại gần
chứ?”
Theo lẽ thường, chúng ngửi thấy mùi hổ là phải chạy xa tít tắp rồi chứ, sao còn
dám lại gần?
Chuyện này quá phi lý.
Chu Kiều Kiều cũng thấy rất kỳ lạ, Bình An thường xuyên đi lại quanh đây, sao
lại có thứ không sợ chết xông vào?
“Ơ. không đau nữa. Nương, con không đau nữa rồi. đây là nước gì vậy, thần
kỳ quá”
Nam Nhi vô cùng kinh ngạc thốt lên.
Chu Kiều Kiều gật đầu: “Ngâm thêm một lát nữa, tốt cho vết thương đấy”
Nam Nhi ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Trần Mặc và Miên Miên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên phát hiện vết thương vốn
đau rát như lửa đốt giờ đã không còn đau nữa.
Vẻ đau đớn trên mặt cũng nhạt đi.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại nghe thấy tiếng hổ gầm, còn là kiểu
rất gấp gáp”
Thượng Quan Khuynh Thành cùng Trần Phát, Lưu thẩm từ cách đó không xa
chạy về.
sau-san-manh-thu/chuong-328.html]
Họ đi đào rau dại ở vách núi bên kia.
Không ngờ lại nghe thấy tiếng hổ gầm.
Ban đầu họ không cảm thấy nguy hiểm.
Vì quá tin tưởng vào uy danh của hổ.
Nhưng không ngờ vừa rồi lại nghe thấy hai tiếng hổ gầm nữa.
Lần này, Lưu thẩm liền nói chắc chắn có vấn đề, vì tiếng hổ dường như có chút
gấp gáp.
Tuy họ không dám tin, nhưng vẫn vội vàng chạy về.
Trần Mặc lập tức nói: “Có chó hoang tập kích bọn con, may mà bọn Bình An
đến kịp, nếu không bọn con có thể đã bị chó hoang cắn chết rồi”
Cũng may là Nam Nhi phát hiện ra mấy con chó hoang đó đầu tiên, và hét
toáng lên ngay lúc vừa thấy.
Nếu không, đợi chó hoang đến gần hẳn rồi mới hét, thì về thời gian chắc chắn
sẽ không kịp.
Lưu thẩm nghe vậy, kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.
Vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Trần Mặc: “Bị thương có
nặng không? Vương thúc đâu? Trần Phát, ông mau đi tìm Vương thúc lấy
thuốc. Trời ơi, vết thương này”
Nàng ấy vừa nói vừa sắp khóc đến nơi.
Trần Mặc tuy từ nhỏ hay bị thương vặt, nhưng chưa bao giờ bị thương nặng thế
này.
Nàng ấy nhìn mà thấy đau lòng.
Trần Mặc ngược lại an ủi Lưu thẩm: “Nương, đừng lo, Chu a di cho con ngâm
nước thuốc này tốt lắm, giờ không đau nữa rồi”
Lưu thẩm đương nhiên không tin thứ nước thuốc này thần kỳ đến thế.
Cho rằng nhi tử chỉ đang an ủi mình.
Nàng không kìm được mà gạt nước mắt.
Dụ Nhi cũng nói: “Đúng đó Lưu thẩm, thật sự không đau chút nào nữa”
Lúc này, Trương Huệ và Chương Nhân cũng từ bìa Thâm Sơn chạy về.
Họ đang chặt gỗ.
Chu Kiều Kiều còn muốn dựng cái chòi nghỉ mát ở vườn hoa to hơn chút nữa,
cần thêm nhiều gỗ hơn.
“Dụ Nhi. con sao thế? Vết thương này”
Trương Huệ cũng vẻ mặt đầy lo lắng.
Dụ Nhi mím môi cười: “Nương đừng lo, giờ không đau chút nào nữa rồi”
Trương Huệ: “” Cổ họng nàng ấy nghẹn lại.
Thượng Quan Khuynh Thành và Chu Tiểu Diệu đều đứng một bên, nhìn mấy
đứa trẻ bị thương, mọi người đều thà rằng người bị thương là chính mình.
Ngâm thêm một lúc.
Chu Kiều Kiều mới cất gáo đi.
Chu Kiều Kiều nói: “Được rồi, tuy vết thương đã đỡ hơn, nhưng vẫn phải bôi
thuốc”
Nàng về phòng, lấy cồn i-ốt ra lau cho chúng, sau đó dùng gạc băng lại.
“Ủa. Kiều Kiều tỷ tỷ, cái này là cái gì vậy?”
Thượng Quan Khuynh Thành tò mò nhìn miếng gạc trong tay Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều sững người.
Toang rồi.
Nàng lấy nhầm.
Vốn định lấy vải bông, ai ngờ vì tâm trạng sa sút nhất thời không để ý, thế mà
lại lấy nhầm băng gạc y tế.
Trong đầu Chu Kiều Kiều rối như tơ vò.
Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, Chu Tiểu Diệu nói: “Không phải lại là do
cái tên Mộ Dung Yến kia để lại đấy chứ?”
Chu Kiều Kiều được nhắc nhở, lập tức thừa nhận: “Đúng vậy, sao huynh biết?”
Chu Tiểu Diệu làm ra vẻ ‘muội xem huynh có ngốc không’.
Trương Huệ và Lưu thẩm tự bôi thuốc cho con mình.
Thượng Quan Khuynh Thành lại khẽ lẩm bẩm cái tên này: “Mộ Dung Yến? Sao
mọi người lại quen biết huynh ấy?”
Chu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Khuynh Thành.
Không phải chứ?
Nàng ấy cũng quen Mộ Dung Yến?
Chu Tiểu Diệu nhanh hơn Chu Kiều Kiều một bước, hỏi ra nghi hoặc trong lòng
nàng: “Ngươi quen Mộ Dung Yến?”
Thượng Quan Khuynh Thành đảo mắt, hàng mi khẽ rủ xuống.
Chu Kiều Kiều biết, đây là dáng vẻ đang nghĩ cớ.
Thế là nàng liền nói ngay: “Chúng ta và hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau,
nếu muội không tiện nói thì không cần nói, không sao cả”