Nàng cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều về thân phận cụ thể của Mộ Dung
Yến.
Không, phải nói là so với việc tìm hiểu thân phận của Mộ Dung Yến, nàng chỉ
muốn sống cho thật tốt mà thôi.
Thượng Quan Khuynh Thành cũng đang do dự.
Chu Kiều Kiều không nói chuyện này nữa, xoay người đi rót nước.
Sau đó lại dẫn bọn trẻ về phòng.
Một lát sau, hai con hổ và bảy con sói đều đã về.
Trên miệng chúng đều dính đầy máu.
“Ra mương rửa sạch miệng đi” Chu Kiều Kiều lạnh giọng phân phó.
Bình An nghe hiểu, là đứa đầu tiên quay đầu ra mương uống nước rửa miệng.
Hổ mẹ và bảy con sói cũng đi theo.
Trước đây chúng đâu biết ăn ‘cơm’ xong còn phải rửa miệng.
Đây là lần đầu tiên biết.
Sắc mặt Trần Phát cũng không tốt lắm, hắn nói: “Xem ra cho dù trong viện
chúng ta có hai con hổ cũng không an toàn lắm. Có phải nên nghĩ cách gì
không?”
Bốn phía sân viện có bẫy rập và vật nhọn, có thể bảo vệ người.
Nhưng bên vườn hoa và ruộng rau thì không có.
Sau này khó tránh khỏi còn gặp phải tình huống như hôm nay.
Đến lúc đó phải làm sao?
Bình An liệu có thể lần nào cũng xuất hiện kịp thời không?
Chu Kiều Kiều trầm tư.
Thượng Quan Khuynh Thành hỏi: “Trần Phát ca có kiến nghị gì không?”
Trần Phát lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta cảm thấy Kiều Kiều chắc sẽ biết
chứ?”
Hắn quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều.
Ý tứ mong chờ trong mắt rất rõ ràng.
Hắn hy vọng Chu Kiều Kiều có thể nghĩ ra cách.
Chu Tiểu Diệu khẽ thở dài: “Trừ làm bẫy rập ra thì còn làm gì được nữa? Nhưng
nếu muốn làm bẫy rập vây quanh cả bãi cỏ nhỏ thì. vẫn có chút phiền phức”
Chương Nhân nghĩ ngợi, mím môi nói: “Vậy chi bằng chúng ta đi tìm ít bụi gai
rào ở gần đó?”
Chu Đại Sơn nói: “Tìm đâu ra nhiều bụi gai thế?”
Ít nhất hắn vào núi mấy tháng nay, chưa từng thấy chỗ nào có nhiều bụi gai
như vậy.
Mọi người đều hết cách.
Vậy phải làm sao đây?
Chẳng lẽ sau này cứ ra khỏi viện là phải nơm nớp lo sợ sao.
Ngay lúc mọi người đều không biết phải làm sao.
Chu Kiều Kiều nói: “Thời gian này cha, đại ca, Chương Nhân, mấy người các
huynh cứ chuyên tâm làm bẫy rập. Sau này ban ngày để hổ và bầy sói phân
tán ra bãi cỏ nhỏ, ban đêm thì vẫn như hiện tại”
Tính cảnh giác của hổ và sói đều rất cao, nếu có mãnh thú đến gần, chúng
gầm một tiếng là có thể gọi những con sói và hổ khác đến đánh hội đồng.
Cũng không cần sợ.
Chu phụ gật đầu: “Được”
Chu Tiểu Diệu đột nhiên nói một câu: “Thật ra. ta cũng có thể làm chút việc”
Trong mắt hắn có sự mong chờ.
Hắn không muốn vì mất một cánh tay mà chỉ có thể làm một phế vật.
Hắn cũng muốn cùng mọi người cống hiến một phần sức lực cho gia đình.
Chu Kiều Kiều quay sang, nghiêm túc nói: “Huynh tưởng huynh không cần làm
gì sao? Gỗ và tre làm bẫy rập đều cần người vác về. Huynh là một phần tử
trong cái viện này, tự nhiên không thể lười biếng”
Đối mặt với sự phân phó của tiểu muội, trên mặt Chu Tiểu Diệu không hề có
chút không vui nào.
Ngược lại còn rất vui vẻ.
Hắn không phải phế nhân, hắn cũng có thể giúp đỡ.
“Được, huynh biết rồi”
Cả ngày, tâm trạng mọi người đều không tốt lắm.
Buổi tối, sau khi ăn cơm, Chu Kiều Kiều chuẩn bị về phòng ngủ cùng bọn trẻ.
Bị Thượng Quan Khuynh Thành gọi lại: “Kiều Kiều tỷ tỷ”
Chu Kiều Kiều dừng bước nhìn nàng, nàng muốn nói lại thôi, ra hiệu bằng mắt
với Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều gật đầu, biết nàng ấy có chuyện muốn nói với mình, bèn bảo:
“Muội đợi ta một lát”
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu.
sau-san-manh-thu/chuong-329.html]
Chu Kiều Kiều dẫn hai đứa trẻ về phòng.
Để chúng ngồi bên giường.
Lấy thuốc, lại gỡ băng gạc của chúng ra: “Đừng sợ, không đau đâu, nương chỉ
xem thử có vấn đề gì không, rồi bôi thêm chút thuốc”
Nam Nhi gật đầu: “Vâng, được ạ, nương cứ làm đi, bọn con không đau chút
nào”
Miên Miên cũng nói: “Con cũng không đau”
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Tỉ mỉ kiểm tra vết thương của chúng, xác định không bị nhiễm trùng mới yên
tâm.
Dù sao cũng là bị chó hoang cào, nàng không biết trên người chó hoang có vi
khuẩn gì không.
Bôi thuốc băng bó lại cho chúng.
“Vậy các con nghỉ ngơi trước đi, nương nói chuyện với Thượng Quan tỷ tỷ một
lát”
“Vâng, được ạ, nương đi đi”
“Nương, nương cũng nghỉ ngơi sớm nhé”
Hai đứa trẻ tự mình trèo lên giường.
Ngoan ngoãn đắp chăn.
Chu Kiều Kiều đứng dậy, nhìn hai cô con gái ngoan ngoãn.
Đột nhiên phát hiện một chuyện.
Chúng nằm ngủ sát vào nhau, nhưng trong tình huống như vậy mà chỗ trống
bên cạnh còn lại rất ít.
Xem ra mấy tháng nay chiều ngang chiều dọc gì chúng cũng lớn lên không ít.
Chu Kiều Kiều ghi nhớ trong lòng, đợi cha bọn họ làm xong bẫy rập, phải bảo
họ đóng thêm một cái giường nữa.
Mình ngủ riêng một giường, hai đứa nó ngủ một giường.
Sau khi ra khỏi phòng, nàng cùng Thượng Quan Khuynh Thành đi ra cửa.
Tuyền Lê
Hai người cũng không đi xa.
Gọi hai con sói cùng đi đến bên mương nước ngoài sân.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi sóng vai, hai con sói nằm phục bên cạnh.
Thượng Quan Khuynh Thành hơi ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu.
Đang ấp ủ xem nên nói những lời tiếp theo thế nào.
Chu Kiều Kiều lên tiếng trước: “Thực ra. muội không cần thiết phải giải thích
gì với ta khi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Lúc trước ta cứu Mộ Dung Yến cũng
không biết thân phận hắn, dù cho tới bây giờ, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi”
Thượng Quan Khuynh Thành hít sâu một hơi, thở ra, mím môi, trên mặt là vẻ
nhẹ nhõm nhàn nhạt.
“Năm muội mười lăm tuổi, theo nương vào hoàng cung dự tiệc, đó là lần đầu
tiên muội gặp Ninh An Thế tử Mộ Dung Yến. Huynh ấy ý khí phong phát, văn
thải phi nhiên, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lãnh không vướng bụi trần, đã
thu hút muội sâu sắc”
Thượng Quan Khuynh Thành đối với Mộ Dung Yến là nhất kiến chung tình.
Nhưng khi đó hắn đã có Thế tử phi, hơn nữa nghe nói hai người cầm sắt hòa
minh, nàng liền kìm nén trái tim mình.
Chu Kiều Kiều mím môi.
Nàng đã sớm biết Mộ Dung Yến là người hoàng tộc qua bức thư kia.
Nhưng không ngờ hắn chỉ là một Thế tử.
Nàng còn tưởng sẽ là Hoàng tử gì đó cơ.
Thượng Quan Khuynh Thành tiếp lời: “Hơn nửa năm trước, nghe nói mẫu thân
huynh ấy là Phúc Lộc Trưởng công chúa vì đứng về phe Vũ Vương điện hạ nên
bị Hoàng thượng giam lỏng. Hai tháng sau cũng truyền đến tin huynh ấy đã
chết, muội cứ tưởng huynh ấy thực sự đã chết rồi, không ngờ. Kiều Kiều
tỷ tỷ, tỷ có thể kể cho muội nghe tình hình huynh ấy lúc đó không?”
Dù không thể tham dự vào quá khứ của hắn, cũng muốn biết những khổ sở và
vết thương hắn từng chịu đựng.
Chu Kiều Kiều cũng không giấu giếm.
Kể lại tường tận chuyện của Mộ Dung Yến xảy ra trong Thâm Sơn.
Chỉ là bỏ qua chi tiết lúc đầu Chu Kiều Kiều không định cứu Mộ Dung Yến.
Trong mắt Thượng Quan Khuynh Thành dần ầng ậc nước.
“Ninh An Thế tử quang phong tễ nguyệt*, vậy mà. vậy mà lại phải chịu tội lớn
như thế”
Nghĩ đến đây, tim nàng vẫn có chút đau đớn.
Chu Kiều Kiều quay sang nhìn nàng: “Muội không phải vẫn còn thích Mộ Dung
Yến đấy chứ?”
Mặt Thượng Quan Khuynh Thành đột nhiên đỏ lên.
Nhưng vẫn cười bất lực và tự giễu.
“Thân phận muội bây giờ, đâu còn tư cách thích huynh ấy? Chẳng qua là thỏa
mãn chút tư tâm nho nhỏ của bản thân, muốn biết nhiều hơn tin tức về huynh
ấy mà thôi”
Chu Kiều Kiều do dự một chút, vẫn hỏi: “Dưỡng phụ trước kia của muội. quan
chức rất cao à?”
Nếu không, sao có thể đưa nàng vào hoàng cung dự tiệc?
Nhưng trước đó rõ ràng nàng ta nói dưỡng phụ chỉ là người dạy học thôi mà.
Thầy giáo dạy học có thể vào hoàng cung dự tiệc. Chẳng lẽ là Đế sư? Hay là
thầy của Hoàng tử?
Quang phong tễ nguyệt (Gió mát trăng thanh): Tả cảnh tượng sau cơn mưa trời
lại sáng, gió nhẹ trăng sáng. Thường dùng để ví với phẩm chất cao thượng, cởi
mở, lòng dạ quang minh lỗi lạc.