Tần Hữu gật đầu, lơ đãng nhìn quanh bốn phía, xác định xung quanh không có
ai.
Tần Hữu trực tiếp nắm lấy tay Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều lại lần nữa trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Tần Hữu.
Ánh mắt lộ vẻ “ngu ngốc trong veo” như đang hỏi hắn: Ngươi làm gì vậy? Giữa
chốn hoang vu dã ngoại thế này, chẳng lẽ ngươi muốn lăn bãi cỏ?
Nàng thậm chí còn cúi đầu nhìn cỏ trên mặt đất.
Mấy cây cỏ này đều nhỏ quá, lăn ở trên này chắc chắn sẽ bị đâm vào lưng rất
đau.
Lúc Chu Kiều Kiều đang suy nghĩ lung tung thì Tần Hữu lên tiếng: “Trước kia ta
vẫn luôn cho rằng ta không buông bỏ được Vân Nương, nhưng sau này khi
nghe tin ngươi chết, tim ta cũng đau đớn y như lúc mất đi Vân Nương vậy.
Ta ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu toàn là dáng vẻ cười tít mắt của
ngươi. Lúc ấy ta mới hiểu, ta thực sự đã thích ngươi rồi.
Kiều Kiều. Trong lòng ta đã gọi tên ngươi vô số lần như thế, ta hy vọng ngươi
có thể nghiêm túc suy nghĩ, cho ta một cơ hội”
Chu Kiều Kiều nhìn ánh mắt chân thành đầy tính xâm chiếm của Tần Hữu, tim
đập thình thịch như nai con chạy loạn.
Hắn. thế mà lại tỏ tình với nàng?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Sách lược vừa nghĩ ra đâu rồi?
Sao giờ chẳng nhớ nổi cái nào thế này.
“Kiều Kiều, ta sẽ cố gắng giữ mạng sống, trở về đợi ngươi cho ta một câu trả
lời. Trước lúc đó, ngươi không cần trả lời ta vội”
Kiều Kiều trước đó đã trải qua một tên tra nam như Trương Hoài Ân, hiện tại
tạm thời không mở lòng là đúng.
Hắn không vội, hắn sẽ chờ, chờ đến khi Chu Kiều Kiều nguyện ý ở bên cạnh
hắn.
Chu Kiều Kiều ngơ ngác.
Trong lúc thất thần, hắn đã từ từ buông tay nàng ra.
Trong lòng Chu Kiều Kiều rối bời, chỉ nghe thấy hắn nói: “Đợi ta”
Sau đó mỉm cười xoay người rời đi.
Chu Kiều Kiều đứng tại chỗ hồi lâu không thể bình ổn tâm trạng.
“Tần Hữu. thế mà lại thích mình? Tại sao chứ? Mình có gì đáng để hắn thích?
Chẳng lẽ vì mình biết săn thú? Vậy sau này liệu hắn có gặp một người săn thú
giỏi hơn mình rồi bỏ rơi mình không?”
Nàng nghiêm túc suy nghĩ lung tung.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng bật cười.
“Mình đang nghĩ linh tinh cái gì thế này. Thôi đi về, đi về nhà thôi”
Chu Kiều Kiều xoay người tiếp tục đi về phía Thâm Sơn.
Nhưng không biết rằng ngay lúc nàng xoay người, Tần Hữu đi chưa được bao
xa đã quay đầu lại nhìn nàng.
Nhìn cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất ở cuối đường, hắn mới
quay người đi ngược lại.
Hắn không phải quay lại theo dõi Chu Kiều Kiều, mà là trở về trấn trên.
Hắn tìm Tiểu Ngũ.
Lúc này Tiểu Ngũ vừa vặn đến giờ đổi ca, có thời gian cùng Tần Hữu ăn một
bữa cơm đàng hoàng.
Thế là hai người hẹn thêm Chu Đô, cùng đến tửu lầu gần đó ăn cơm.
Ba người đặt một phòng riêng.
Tuyền Lê
Tiểu Ngũ chủ động rót rượu cho Tần Hữu: “Tần đại ca, huynh về khi nào thế?
Lần này về có thể ở lại bao lâu?”
Chu Đô tiếp lời: “Đúng vậy, đã lâu không tụ tập rồi, nếu Tần đại ca không vội đi,
chúng ta nhất định phải không say không về”
Trước đây họ thường xuyên cùng nhau uống rượu ngắm trăng.
Nhưng từ khi Tần Hữu đi, đã lâu lắm rồi họ không được như vậy.
Tần Hữu mỉm cười: “Trước giờ Tuất ta phải về huyện Trung Thành, cho nên chỉ
có thể ngồi cùng các đệ đến giờ Thân thôi”
Trên mặt hai người đều thoáng chút tiếc nuối.
Nhưng hiện tại mới là chính Ngọ, họ còn một canh giờ rưỡi để tụ họp.
Cũng không tệ.
Tiểu Ngũ nâng ly: “Nào, chúc mừng huynh đệ chúng ta xa cách đã lâu nay lại
được cùng nhau nâng chén”
Ba cái ly chạm nhẹ vào nhau phát ra tiếng “keng”.
Âm thanh thanh thúy như tiếng nước nhỏ giọt.
“Ha ha ha, Tần đại ca, hiện giờ huynh tiền đồ vô lượng, sau này thăng quan
tiến chức nhớ phải dìu dắt bọn đệ đấy nhé”
“Đúng vậy, đệ đang chờ Tần đại ca kéo đệ một phen đây”
sau-san-manh-thu/chuong-333.html]
Khóe miệng Tần Hữu nở nụ cười nhạt: “Hai người các đệ là bằng hữu tốt nhất
của ta, nếu ta có ngày thăng tiến, chắc chắn sẽ không quên các đệ.
Dù sao. lúc ta không ở đây, các đệ cũng đã giúp ta không ít”
Lần này, hai người ngơ ngác.
Bọn họ. đâu có giúp Tần Hữu cái gì?
Ngay cả lần trước mọi người cho vay tiền, cũng đều là nể mặt mũi của chính
Tần Hữu mới chịu cho vay.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai người, Tần Hữu đi thẳng vào vấn đề: “Ta còn
một thời gian nữa mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này, các đệ còn
phải giúp ta một việc”
Hai người vẻ mặt khó hiểu.
Tần Hữu muốn trở về?
Không phải hắn nói ra ngoài rồi muốn xông pha đây đó sao? Sao đột nhiên lại
nói sau này sẽ trở về?
Hơn nữa. còn có chỗ cần họ giúp đỡ.
Chuyện này cũng lạ quá.
Tần Hữu nói: “Trước đây ta nói nếu Chu nương tử có việc cần, các đệ hãy giúp
đỡ một chút.
Bây giờ ta chính thức nói với các đệ, sau này việc của Chu nương tử chính là
việc của ta, bất kể trong tình huống nào, giúp nàng ấy chính là giúp ta”
Lần này, hai người đã hoàn toàn hiểu ra.
Chu Đô càng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Tần đại ca đã cùng Chu nương tử thành đôi
rồi sao?”
Miệng Tần Hữu cười rất tươi, nhưng vẫn nói: “Chu nương tử vẫn chưa đồng ý
với ta”
Tiểu Ngũ nói: “Thế thì có sao đâu, với mị lực của Tần đại ca, chẳng lẽ còn sợ
Chu nương tử không đồng ý?”
Chu Đô càng khẳng định chắc nịch: “Chu nương tử dù sao cũng mới hòa ly
chưa đến một năm, cho nên ngại ngùng chưa đồng ý Tần đại ca thôi. Đợi
chuyện nàng là người đã hòa ly dần bị người ta quên đi, chắc chắn sẽ đồng ý
với Tần đại ca”
Dưới sự khẳng định của hai người, Tần Hữu thế mà cũng cảm thấy rất có tự tin.
Hắn trịnh trọng đứng dậy chắp tay với hai người, hai người vội vàng hoảng hốt
đứng lên đỡ hắn.
Hắn nói: “Thời gian ta không ở đây, xin nhờ hai vị huynh đệ giúp ta chăm sóc
nàng nhiều hơn. Các đệ yên tâm, bất kể các đệ vì giúp nàng mà nợ nần gì, ta
đều sẽ trả lại cho các đệ”
Để họ không còn kiêng dè gì mà giúp đỡ Chu Kiều Kiều, hắn thậm chí không
tiếc hạ thấp thân phận.
Mà nhân phẩm của hắn cũng khiến lời hứa này có sức nặng rất lớn trong lòng
hai người.
Hai người trịnh trọng nhận lời, sau này việc của Chu Kiều Kiều chính là việc
của họ.
Tần Hữu lúc này mới yên tâm.
Khi Chu Kiều Kiều trở lại bãi cỏ nhỏ, vừa đúng lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Thấy Chu Kiều Kiều mang nhiều đồ về như vậy, Chu phụ Chu mẫu lập tức ra
đón.
Mỗi lần Chu Kiều Kiều mua đồ về, hai nhà kia đều rất tự giác đợi người nhà họ
Chu xem trước lấy trước.
Lần này cũng y như vậy.
“Kiều Kiều, con mua nhiều gà thế này về làm gì?” Chu phụ đón lấy năm con gà
mái già và năm con gà trống trên tay Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều đáp: “Gà mái đẻ trứng, gà trống bắt sâu ạ”
Thực ra những thứ này đều là nàng mới mua từ trong không gian khi đến gần
bãi cỏ nhỏ.
Còn có hạt dưa, lạc, hoa quả sấy khô ăn vặt, đều mua từ không gian.
Nàng đưa cho bọn trẻ cầm đi.
Chu Tiểu Diệu đi tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ôn dịch bên ngoài đã được kiểm
soát rồi sao?”
Chu Kiều Kiều gật đầu: “Đã kiểm soát rất tốt rồi”
Chu Tiểu Diệu mím môi, thần sắc phức tạp xoay người rời đi.
Thượng Quan Khuynh Thành khẽ thở dài trong lòng, sau đó vẫn mỉm cười đi
đến bên cạnh Chu Kiều Kiều: “Kiều Kiều tỷ tỷ, có mang chỉ màu về cho muội
không?”
Chu Kiều Kiều đưa một bó chỉ lớn cho nàng: “Nè, cái này ta phải tìm bao nhiêu
cửa hàng mới gom đủ đấy, cho muội”
Thượng Quan Khuynh Thành cầm lấy chỉ, khoảnh khắc đầu tiên thì vui vẻ,
nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.
“Tỷ tỷ, muội biết tỷ muốn dành cho muội những thứ tốt nhất, nhưng mà. điều
kiện nhà mình không tốt, không cần mua loại chỉ tốt thế này đâu”
Chu Kiều Kiều: “”
Chỉ này được tính là tốt sao?
Nàng không biết, chỉ là nàng mua trong không gian thôi.
Cũng chẳng đắt.
Nàng không biết loại chỉ chất lượng này, ở kinh thành cũng chỉ có các đại tiểu
thư gia cảnh khá giả mới dùng nổi.
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi nói: “Ta cũng không biết, giá cũng rẻ lắm, là bày
bán ở sạp hàng rong thôi, chắc là cửa hàng nào đóng cửa nên xả hàng tồn kho
đấy”
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu, tự nhiên không nói thêm gì nữa.
Trong mắt nàng, Chu Kiều Kiều chắc là không hiểu loại chỉ này rốt cuộc tốt
đến mức nào.