Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 334



Thượng Quan Khuynh Thành vừa vào trong, Chu Tiểu Diệu liền kéo Chu Kiều

Kiều sang một bên: “Kiều Kiều, huynh muốn rời núi một chuyến”

Vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng.

Dường như đã suy tính việc này từ sớm.

Chu Kiều Kiều nghi hoặc: “Tại sao? Huynh ra ngoài. là muốn đi tìm Đồng Nhị

Nha ư?”

Không ngờ Chu Tiểu Diệu gật đầu.

Hắn nói: “Huynh không muốn cứ dây dưa mãi, huynh đưa thư hòa ly cho nàng

ta sớm một chút, huynh được giải thoát, nàng ta cũng có thể sớm tính toán

chuyện khác”

Hắn không muốn sống những ngày tháng mơ hồ mụ mị nữa.

Không muốn cứ sống trong thù hận mãi.

Đúng vậy, thời gian qua mỗi khi nhớ lại những chuyện Đồng Nhị Nha đã làm,

hắn lại thấy hận.

Hận Đồng Nhị Nha quá tàn nhẫn với hắn và người nhà.

Hận cả nhà bọn họ đã tính kế hắn và gia đình hắn.

Tất cả những điều tốt đẹp trước kia khi ở bên Đồng Nhị Nha, giờ đều biến

thành ác mộng.

Hắn cảm thấy, chỉ có hòa ly với Đồng Nhị Nha, không còn quan hệ gì với cô ta

nữa, hắn mới có thể bước ra khỏi nỗi đau này.

Mới có thể sống bình thường được.

Chu Kiều Kiều gật đầu: “Được, nếu huynh đã quyết định rồi, vậy muội tôn trọng

quyết định của huynh”

Chu Tiểu Diệu dặn dò: “Đừng nói cho người khác biết vội. huynh. huynh

muốn tự mình xử lý chuyện này”

Chu Kiều Kiều lại gật đầu.

Buổi tối, mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, Chu Kiều Kiều cầm một cái lọ

lớn đến phòng Chu phụ Chu mẫu.

Hai người vừa chuẩn bị đi ngủ, thấy con gái đến thì vui vẻ gọi nàng ngồi xuống

bên cạnh.

“Muộn thế này con tìm cha nương có việc gì không?”

Chu Kiều Kiều cười đưa cái lọ cho họ: “Cha, nương, đây là thuốc bổ con mua

từ một thầy lang dạo cho hai người. Cái này không giống thuốc Vương thúc

hái cho hai người tẩm bổ đâu, tóm lại là rất tốt cho sức khỏe, mỗi ngày một

viên, hai người đừng quên uống mỗi ngày nhé”

Đó là viên canxi cho người già mà Chu Kiều Kiều mua trong không gian.

Thời gian gần đây, Chu mẫu và Chu phụ đều xuất hiện các triệu chứng đau

khớp xương khác nhau.

Chu phụ đau gót chân, khớp gối.

Chu mẫu đau thắt lưng và cổ.

Kiếp trước Chu Kiều Kiều tài trợ cho viện dưỡng lão, ở đó có rất nhiều người

già bị triệu chứng như vậy.

Nàng thấy nhiều nên biết đây là thiếu canxi.

Đã thiếu thì bổ sung cho tốt là được.

Chu phụ ngạc nhiên: “Hả? Thuốc của thầy lang dạo sao tốt bằng thuốc

Vương thúc con hái được? Sao con lại tiêu tiền oan uổng thế”

Chu Kiều Kiều tỏ vẻ không quan tâm: “Chỉ cần sức khỏe cha nương tốt lên, con

làm gì cũng nguyện ý”

Chu mẫu lo lắng: “Cái này. chắc tốn kém lắm nhỉ? Hay là mai con đem đi trả

lại đi”

Bà biết con gái kiếm tiền không dễ dàng.

Không muốn để con gái tiêu tiền lung tung.

Chu Kiều Kiều lắc đầu: “Không trả được đâu, người ta là thầy lang dạo chứ có

phải y quán đâu. Hơn nữa cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, hai người cứ dùng

thử xem, biết đâu hiệu quả tốt thì sao?”

Chu phụ Chu mẫu không cãi lại được.

Dù sao cũng tiêu tiền rồi mà không trả được, họ đành phải nhận.

Chu phụ vẻ mặt đầy an ủi: “Được được được, đồ con gái hiếu kính, chúng ta vui

vẻ nhận lấy là được. Vậy giờ cha đi rót nước, chúng ta uống xong rồi ngủ”

Chu phụ vui vẻ đi ra khỏi phòng.

Chu mẫu nắm tay Chu Kiều Kiều, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc: “Có con đúng là

phúc khí của hai thân già này. Từ khi con hòa ly, con thay đổi rất nhiều, mà

toàn là thay đổi tốt lên, nương rất yên lòng, rất vui mừng”

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người trong viện còn chưa dậy, Chu Tiểu Diệu đã

dậy trước.

Hắn ra sân gọi Bình An: “Bình An, mày đưa tao ra ngoài một chuyến”

Bình An rùng mình một cái, đứng dậy đi theo Chu Tiểu Diệu ra ngoài.

Trên đường đi, Bình An cứ liên tục ngoái lại nhìn.

Chu Tiểu Diệu mang đầy tâm sự nên chẳng hề phát hiện ra sự khác thường

của Bình An.

Hắn chỉ đi rất nhanh.

Đến trấn trên, hắn tìm một người viết thư thuê.

“Thư hòa ly? Nguyên nhân là gì?”

sau-san-manh-thu/chuong-334.html]

“Ừm. cứ viết là tình cảm chúng tôi rạn nứt, tôi không muốn làm lỡ dở tương

lai của nàng ấy”

Chu Tiểu Diệu vẫn giữ cho Đồng Nhị Nha chút thể diện cuối cùng.

Những chuyện xấu xa kia hắn không nói ra nửa lời.

Khoảng một tuần trà sau, người viết thư đã viết xong thư hòa ly.

“Đa tạ” Chu Tiểu Diệu đưa cho tiên sinh viết thư năm văn tiền, lúc này mới cầm

thư xoay người rời đi.

Suốt dọc đường, tâm trạng Chu Tiểu Diệu đều rất sa sút.

Mãi cho đến khi tới Đồng Hoa thôn, trái tim hắn mới coi như thực sự sống lại.

Hắn hít sâu một hơi.

Đi về phía nhà họ Đồng.

Trên đường đi, cơ bản không nhìn thấy ai.

“Tỷ phu? Thật là huynh sao? Tỷ phu về rồi? Tốt quá, tốt quá rồi, tỷ phu về rồi”

Đồng Thạch Đầu hét toáng lên, lưng đeo gùi chạy tới nắm lấy tay Chu Tiểu

Diệu đầy phấn khích.

Chu Tiểu Diệu nhìn Thạch Đầu, nở một nụ cười khó khăn: “Thạch Đầu”

Chưa đợi Chu Tiểu Diệu nói hết câu, Đồng Thạch Đầu đã kéo hắn đi về phía

nhà họ Đồng.

“Tỷ phu, tỷ tỷ đệ ngày nào cũng nhắc đến huynh ở nhà, tỷ ấy nhớ huynh lắm

đấy, sao bây giờ huynh mới về hả? Đi, theo đệ đi gặp tỷ tỷ”

Đồng Thạch Đầu kéo tay phải của Chu Tiểu Diệu chạy như bay.

Thằng bé vô tâm nên không hề phát hiện ra cánh tay kia của Chu Tiểu Diệu.

Chu Tiểu Diệu gần như bị cậu em vợ lôi đi xềnh xệch suốt cả quãng đường.

Đầu óc còn chưa kịp nghĩ xem phải đối mặt với Đồng Nhị Nha thế nào, hắn đã

bị kéo đến trước mặt người nhà họ Đồng.

Đồng Cẩu Đản ôm chầm lấy Chu Tiểu Diệu khóc lớn: “Tỷ phu huynh về rồi, tốt

quá, huynh về là tốt rồi, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ. Ơ? Tỷ phu,

tay của huynh”

Nó đột nhiên sờ vào ống tay áo trống rỗng của Chu Tiểu Diệu.

Kinh hoàng buông Chu Tiểu Diệu ra.

Nó nghi ngờ mình nhìn nhầm, sờ nhầm, lại nắm thử một lần nữa.

Nhưng. ống tay áo trống rỗng bay bay trong gió, cùng với cảm giác hụt hẫng

khi nắm vào khoảng không.

Tất cả đều nói cho nó biết: Chu Tiểu Diệu thực sự mất một cánh tay rồi.

Sắc mặt Chu Tiểu Diệu vẫn như cũ, nhàn nhạt hỏi: “Cẩu Đản, nhị tỷ đệ đâu?”

Đồng Cẩu Đản hoàn hồn từ trong cơn sốc, lập tức hét lớn: “Cha, nương, nhị tỷ,

tỷ phu về rồi, tỷ. tỷ phu về rồi”

Ngay sau đó, cha mẹ Đồng và Đồng Nhị Nha đang che mặt bằng khăn voan từ

trong nhà bước ra.

Đồng phụ vui mừng vỗ tay: “Tốt quá, tốt quá, đúng là Tiểu Diệu rồi. cuối cùng

con cũng về rồi”

Đồng mẫu rưng rưng nước mắt đi tới.

Bà nắm lấy tay phải của Chu Tiểu Diệu: “Con à, con bình an trở về là chúng ta

vui mừng quá rồi, sau này không ai bắt nạt được chúng ta nữa. hu hu”

Bà ta làm như mình là bên chịu uất ức lớn lắm.

Định cáo trạng đây mà.

Chu Tiểu Diệu nghe những lời bà ta nói.

Trong lòng chỉ thấy ngũ vị tạp trần.

Bắt nạt?

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Chu Tiểu Diệu vẫn luôn im lặng, người nhà họ Đồng giống như đang diễn kịch

một mình.

Không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Đồng mẫu hơi nhíu mày lùi lại phía sau.

Trong lòng không biết đang toan tính điều gì.

Lúc này, Đồng Nhị Nha từng bước đi lên phía trước, nhìn thấy Chu Tiểu Diệu thì

chưa nói lời nào nước mắt đã tuôn rơi.

Từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, nàng ta cuối cùng cũng đưa tay

ôm lấy Chu Tiểu Diệu: “Tiểu Diệu. ta nhớ huynh lắm, chàng không biết những

ngày huynh không ở đây ta đã sống thế nào đâu”

Thế nhưng. nàng ta không nhận được cái ôm nhiệt liệt đáp lại của Chu Tiểu

Diệu như trong tưởng tượng.

Tuyền Lê

Nàng ta đang nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.

Là cái gì nhỉ.

Nàng ta nghĩ ngợi, giây tiếp theo, đôi mắt chợt trừng lớn hết cỡ.

Nàng ta từ từ buông Chu Tiểu Diệu ra, mắt nhìn chằm chằm vào tay trái của

hắn, ống tay áo chỗ đó bay phấp phới, mang đến cho nàng ta sự kinh hoàng,

sợ hãi, thất vọng, và cả sự đả kích.

Giọng nàng ta run rẩy: “Tiểu Diệu, huynh. tay trái của huynh đâu? Hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.