Người béo đại khái có một cái lợi thế như vậy, rất khó để khiến người khác nảy
sinh tình cảm nam nữ.
Nhưng đây chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt.
Hai người đi xuống tầng một, tiếng trẻ con la hét vang lên giữa tiếng mưa bão bên
ngoài như sấm nổ ngang tai. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải thằng bé vừa
nãy bị trúng đầu phấn. Bên cạnh nó đứng một người đàn bà trung niên trông có
vẻ khó nhằn, miệng mồm chửi đổng: “Đứa nào bắt nạt con, đứa nào dám bắt
nạt con trai tôi”
“Chính là anh ta, chính là anh ta, anh ta lấy phấn ném con” Thằng bé Thông
Thông chỉ vào Cố Trình cao ráo, rồi lại chỉ vào Tần Dao: “Chị ta không cho con
kẹo ăn”
Người đàn bà hùng hổ đi đến trước mặt hai người Tần Dao, mở miệng mắng:
“Đúng là đôi cẩu nam nữ, bắt nạt trẻ con thì có gì hay ho, đồ không biết xấu hổ”
“Tao phải tố cáo hai đứa bay làm trò lưu manh giữa đường, không chỉ lưu manh
mà còn bắt nạt trẻ con!”
Đứa trẻ hư quả nhiên có một phụ huynh còn hư hơn.
“Là con trai bà đẩy tôi trước—” Tần Dao nén giận, sau đó ôm lấy ngực mình,
bắt đầu thở dốc từng hồi như một con cá thiếu nước. Cô thở càng lúc càng nặng,
mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân nhũn ra ngã về phía Cố Trình, Cố Trình vội
vàng đỡ lấy cô.
“Đúng lúc lắm, bà đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra” Tần Dao vươn tay chộp lấy
tay người đàn bà.
“Liên quan gì đến tôi” Người đàn bà trung niên thấy sắc mặt trắng bệch của cô
thì sợ đến hồn bay phách tán, dắt đứa nhỏ chạy vội lên lầu, chỉ sợ bị cô kéo đến
bệnh viện bắt đền tiền.
Bước ra khỏi nhà khách, Tần Dao vốn đang dựa vào lòng Cố Trình lập tức đứng
thẳng dậy. Cô ngẩng đầu chớp mắt, nở một nụ cười tinh nghịch với anh.
Mưa bên ngoài đã nhỏ dần, từng cơn theo gió thổi tới. Trên đường chỉ có lưa
thưa vài người mặc áo mưa đen vội vã đi qua, nước trên mái hiên hội tụ lại, từng
dòng nước chảy dọc theo góc mái rơi xuống xối xả.
Cô gái bên cạnh tóc vẫn còn ướt, bết dính vào gò má. Khác với vẻ trắng bệch lúc
nãy, cô vừa cười một cái là đôi môi lập tức hồng nhuận, cả khuôn mặt trở nên
sống động hẳn lên.
Màu sắc xung quanh bị nước mưa gột rửa cũng theo đó mà trở nên tươi tắn.
“Cô không có bệnh gì chứ?”
Tần Dao hậm hực: “Anh mới có bệnh ấy”
Cố Trình: “”
Vừa rồi anh thật sự tưởng cô gái này đột phát bệnh gì đó.
“Chị Dao Dao của em là một người béo vô cùng khỏe mạnh”
Cố Trình không nhịn được bật cười. Anh vốn không phải người hay cười, hai
mươi tám tuổi mà đuôi mắt chẳng có lấy một nếp nhăn, lúc này lại cười đến mức
đôi mắt cong tít, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Nếu đồng đội cũ của anh nhìn thấy dáng vẻ này, chắc chắn sẽ không nhận ra nổi.
Những người từng đi lính thường dễ để lại dấu vết huấn luyện trên người, từ tư
thế đi đứng đến dáng ngồi đều có thể nhận ra, vậy mà anh vốn thể hiện xuất sắc
trong các cuộc diễn tập ngụy trang trước đây, trên người không tìm thấy nửa điểm
hình bóng quân nhân.
Cố Trình còn tự cho là kỹ năng diễn xuất của mình vượt trội, giờ gặp phải cô nàng
béo linh hoạt này mới biết thế nào gọi là thay đổi như hai người khác hẳn, diễn
xuất đạt điểm tuyệt đối.
“Anh—” Thoáng thấy nụ cười trên mặt Cố Trình, Tần Dao hơi ảo não. Cô nhận ra
mình vẫn đang đứng rất gần Cố Trình, lại có thể kiểm tra mức độ thiện cảm của
anh dành cho mình lúc này.
van-nien-dai/chuong-5.html]
Nhưng cô đã chọn từ chối.
Người béo dường như tự nhiên mang theo hiệu ứng tấu hài, rõ ràng trước đây cô
thực sự là hoa khôi khí chất của khoa Văn học mà.
Chương 3
Hoàng hôn, ánh mặt trời lặn thiêu đỏ rực mây trời nơi chân trời, nước biển dập
dềnh những vệt kim quang. Tần Dao xếp hàng đợi soát vé lên tàu, cô nhìn xa xăm
ra phía biển cả, trong lòng thầm rơi lệ.
Nghe nói chuyến đi này mất khoảng hai mươi bốn đến ba mươi tiếng đồng hồ,
thời gian cập bến cụ thể chưa xác định được.
Cô chưa từng trải qua chuyến hải hành dài dằng dặc như thế, chỉ nghĩ đến thôi
cũng đủ thấy da đầu tê rần, muốn rút lui.
Không đi nữa được không? Quay xe về thành phố Bắc.
“Lên thôi” Cố Trình xách hành lý của cô, thúc giục cô đi về phía trước. Trong
hàng ngũ soát vé ngoài hai người bọn họ còn có một nhóm thanh niên tri thức
Dương Thành, cả nam lẫn nữ trẻ tuổi đang sướt mướt chia tay người thân đến
tiễn.
Soát vé xong, Cố Trình đi đầu lên tàu, Tần Dao ở phía sau gọi “Này!” một tiếng, bị
ép phải đi theo lên tàu.
Đứng trên boong tàu, Tần Dao chỉ cảm thấy toàn thân đang lắc lư theo nhịp,
không phải rung lắc dữ dội mà là một kiểu chao đảo có tiết tấu, như thể đang dập
dềnh lên xuống cùng những con sóng, nhịp điệu thư thả như tiếng vĩ cầm du
dương.
Cảm giác chao đảo này lúc có lúc không, càng tập trung chú ý càng thấy rõ, lại
còn có chút cảm giác mất trọng lượng nhẹ nhàng.
“Đợi chị với” Tần Dao vịn vào cánh tay Cố Trình để đứng vững, hai người cùng đi
vào khoang tàu.
Cách bài trí trong khoang tàu rất đơn sơ, chỉ có những hàng ghế dài cố định. Cô
và Cố Trình ngồi trên một chiếc ghế dài, hành lý đặt sang một bên.
Cố Trình hỏi: “Lần đầu đi tàu à?”
Tần Dao “ừ” một tiếng.
Trong khoang tàu chỉ có hai người bọn họ, những thanh niên tri thức bên ngoài
vẫn đứng trên boong tàu, vẫy tay chào tạm biệt người thân bạn bè trên bờ trong
nước mắt, một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Ánh sáng mờ ảo, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào trong khoang,
hắt lên mặt Cố Trình. Hôm nay anh mặc chiếc quần dài màu vàng nhạt, sơ mi
trắng, cúc cổ áo để mở, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, ngồi trên ghế dài vẫn là
dáng vẻ lười biếng ung dung.
Theo như anh tự giới thiệu, anh là nhân viên của công ty tàu cá trên đảo.
Đầu những năm bảy mươi, các công ty ngư nghiệp tàu cá đều là doanh nghiệp
nhà nước, tính ra anh thuộc diện cán bộ chính thức có bát cơm sắt, chỉ có điều
công việc hằng ngày thường phải ra khơi, có khi nhiều ngày không được về nhà.
“Cho em ăn này” Tần Dao mở một bọc giấy dầu đẩy đến trước mặt Cố Trình, bên
trong đựng đầy nhân quả óc chó tẩm mật ong màu hổ phách, vừa thơm vừa giòn.
Lúc đi xa người nhà đã nhét cho cô, những nhân quả óc chó tròn trịa bọc lớp
đường mật ong ngọt lịm khiến người ta nghiện.
Người khác xuyên về những năm bảy mươi thì không có cơm ăn, cô thì hay rồi,
cơ thể này mang theo một đống đồ ăn vặt.
Chỗ nhân quả óc chó mật ong này là do ông bố làm đầu bếp của cô tự tay làm,
chọn toàn thịt quả óc chó thượng hạng, dùng mật ong rừng tuyệt hảo, thực phẩm
tự nhiên không chút ô nhiễm.
—— Đúng là vật cản đường trên hành trình giảm cân của cô mà.
Dù sao cũng phải ăn cho hết đống đồ ăn vặt này cô mới có thể bắt đầu giảm cân,
nếu không thì công cốc mất.
Đồ ăn vặt ngon thế này không thể lãng phí, đồng thời cô cũng không thể làm kẻ
vung tiền qua cửa sổ, đem cho không người khác được.