Cố Trình đã làm người vận chuyển cho cô rồi, cho anh ăn cũng không thiệt đi đâu.
“Tôi không ăn” Cố Trình quét mắt nhìn đống nhân quả óc chó thơm nức mùi mật
ong, thầm nghĩ hèn chi cô nàng này lại có thể ăn thành một tiểu béo nữu thế này.
Anh đang định quay mặt đi, thì quả nhiên, cô nàng này lại thừa cơ nhét một hạt
vào miệng anh.
Khóe miệng Cố Trình hơi nhếch lên một chút.
Buổi lễ chia tay bên ngoài kết thúc, những người khác đều đã vào khoang tàu,
Tần Dao dứt khoát thu dọn đồ ăn vặt của mình nhét vào túi. Cố Trình nhìn thấy
dáng vẻ gọn gàng nhanh nhẹn đó của cô thì tâm trạng tốt hẳn lên.
Phía trước và phía sau Tần Dao là mấy thanh niên tri thức trẻ tuổi, cũng tầm
mười mấy tuổi như cô. Sau khi tàu hú còi khởi hành, mấy người đó bật đèn pin
lên, rủ nhau “tổ chức hoạt động” cho náo nhiệt.
“Đều là người trẻ cả, mọi người làm quen với nhau đi”
“Đường này còn xa lắm, ngày mai mới tới nơi, mọi người tìm cách gì đó giải
khuây đi”
“Ai có tài lẻ gì như ca hát, ngâm thơ thì mang ra cho mọi người thưởng thức nào”
..
Mọi người cứ thế bàn tán xôn xao, rồi quyết định tổ chức một cuộc thi tài năng
trên biển. Tần Dao chủ động trò chuyện với những người xung quanh, còn xung
phong nhận làm người dẫn chương trình.
“Để tôi làm người dẫn chương trình cho, hồi trước ở trường tôi cũng dẫn nhiều
hoạt động lắm” Tần Dao muốn chuẩn bị sẵn sàng cho việc lên đảo, cô dự định
làm quen với vài thanh niên tri thức để nắm bắt thêm nhiều thông tin, nhằm dễ tìm
việc trên đảo hơn.
Nam thanh niên đeo kính tên Hứa Duy, người ban đầu khởi xướng, hỏi cô: “Bạn
tên là gì?”
“Tôi tên Tần Dao”
“Giọng bạn nghe hay thật đấy, ngọt lịm à. Bạn ở vùng Giang Chiết phải không?
Giọng hơi giống người Thượng Hải”
Tần Dao lắc đầu: “Không phải, tôi từ thành phố Bắc tới”
“Ồ”
Tần Dao trò chuyện rất rôm rả với Hứa Duy, thậm chí còn đổi chỗ ngồi. Cô hỏi
thăm Hứa Duy về chuyện thanh niên tri thức xuống nông thôn và các vấn đề liên
quan đến trường trung học những năm bảy mươi.
Nam thanh niên Chu Lượng ngồi cùng chỗ với Hứa Duy nay chuyển sang ngồi
cạnh Cố Trình. Anh ta xoa xoa cánh tay, bỗng cảm thấy hơi lạnh, liếc nhìn khuôn
mặt của thanh niên bên cạnh thì thấy càng lạnh hơn.
Khuôn mặt Cố Trình giấu trong bóng tối, lúc này đôi lông mày kiếm nhướng lên,
đôi mắt đào hoa vô cùng sắc bén, chiếc mũi cao thẳng như lưỡi lê quân dụng.
Trong miệng rõ ràng không có gì, nhưng hai hàm răng anh lại cứ va vào nhau lạch
cạch.
Anh cười lạnh một tiếng, cứ ngỡ cô nàng này nhiệt tình, bám riết lấy anh không
buông, hóa ra với ai cô ta cũng nhiệt tình như thế.
Cố Trình nhắm mắt dưỡng thần, không muốn để tâm đến chuyện của Tần Dao
nữa, nhưng giọng nói của cô cứ từng tiếng một lọt vào tai anh.
Giọng của cô nàng béo này thật ngọt, âm điệu vừa mềm vừa ngọt, có vài từ nghe
không rõ lắm, cứ nũng nịu, rất dễ nghe.
Đúng như Hứa Duy nói, cô hoàn toàn không giống một người sinh ra và lớn lên ở
thành phố Bắc.
“Hả, là thế sao? Vậy trường các bạn còn có”
Tần Dao liên tục hỏi thăm, còn Cố Trình lúc này lại ngồi thẳng dậy. Anh khoanh
tay, mở mắt ra. Những thanh niên xung quanh không nhận ra sự bất thường trong
lời nói của Tần Dao, nhưng anh thì cảm nhận được vấn đề.
van-nien-dai/chuong-6.html]
Dáng vẻ ngây ngô tò mò này của Tần Dao cứ như thể không hiểu rõ về mọi thứ
xung quanh, lại giống như đang thăm dò điều gì đó.
Cô làm vậy là vì cái gì? Có phải có ai bảo cô đến thăm dò không?
Hồ sơ danh tính và giấy giới thiệu của Tần Dao đều không có vấn đề, nhưng cô
lặn lội xuống phía nam thế này, biết đâu trên đường đi đã gặp ai đó, hoặc được ai
đó hứa hẹn lợi ích gì để đi dò hỏi thông tin.
Rất nhiều người bình thường đã trở thành gián điện, đặc vụ dưới sự dụ dỗ vô
hình của lợi ích cao như vậy.
“Được rồi, tiếp theo là tiết mục thổi kèn Harmonica của đồng chí Tăng Hồng, mời
mọi người thưởng thức bản nhạc ‘Tiễn Biệt'”
Bên tai là tiếng cười đùa của những người trẻ tuổi, Tần Dao còn phối hợp với
tiếng kèn của Tăng Hồng để hát một bài, nhận được những tràng pháo tay nồng
nhiệt của tất cả thanh niên trong khoang.
Cho dù là một người béo nặng bảy mươi ký, trên mặt Tần Dao không hề có chút
tự ti nào, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
Tần Dao nhân cơ hội kiểm tra mức độ thiện cảm của thanh niên tri thức Hứa Duy
dành cho mình.
[Mức độ thiện cảm của anh ta đối với bạn là 50 (Anh ta thấy bạn rất đáng yêu)]
Tần Dao hài lòng gật đầu. Qua thử nghiệm, cô thấy việc nâng mức thiện cảm của
người lạ lên sáu mươi khá đơn giản, nhưng sau khi chạm mốc sáu mươi thì càng
lên càng khó.
Hệ thống thiện cảm này ít nhất cũng không có hại, dù sao cũng giúp cô biết được
ai đang mang ác ý với mình.
“Tần Dao, bạn nặng bao nhiêu thế? Trông bạn to bằng hai người như Lệ Lệ ấy”
Một cô gái họ Điền ngồi hàng thứ ba cất tiếng hỏi với ý đồ xấu.
Điền Thục Vân không chịu nổi việc Tần Dao trò chuyện rôm rả với các nam thanh
niên, thầm cười nhạo cô đã béo như lợn mà còn thích phô trương.
Khuôn mặt Tần Dao đương nhiên không thể coi là xấu, nhưng khuôn mặt và vóc
dáng của cô cứ như một cô gái bình thường bị phóng to lên gấp đôi vậy.
Tần Dao thản nhiên đáp: “Bảy mươi ký”
Trong đám đông vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc: “Trời ạ, bảy mươi ký,
gần bằng hai người tôi rồi”
“Nặng quá đi mất, còn nặng hơn cả các đồng chí nam nữa”
Một vài nữ thanh niên tri thức gầy gò nhỏ bé chỉ nặng khoảng ba bốn mươi ký,
cân nặng của Tần Dao đúng là một mình cân hai thật.
Một nam thanh niên cao một mét sáu ở hàng ghế thứ tư giễu cợt: “Bảy mươi ký,
thế thì chẳng phải thành lợn rồi sao? Lợn dưới quê nuôi đến bảy mươi ký là có
thể xuất chuồng rồi. Ăn khỏe thế này, sau này ai dám lấy cơ chứ”
Anh ta vừa lùn vừa gầy, nên cực kỳ ác cảm với những cô gái vừa cao vừa béo
như Tần Dao.
“Bạn nặng thế này, chúng ta đặt biệt danh cho bạn đi, gọi là ‘Tráng Tráng’ (Khỏe
Khoắn) nhé”
Giọng gã thanh niên chua ngoa cay nghiệt, khoang tàu bỗng chốc im phăng phắc,
khiến giọng gã càng thêm sắc lẹm: “Tráng Tráng, đồng chí Tráng Tráng, cái tên
này hợp quá đi mất, nghe một cái là biết ngay là bạn rồi. Đồng chí Tráng Tráng,
lúc nãy bạn dẫn chương trình hay lắm”
Hứa Duy ở bên cạnh giơ tay lên, miệng nói: “Thế này không hợp lắm đâu”
Điền Thục Vân lúc này cũng hùa theo, giọng cô ta trong trẻo: “Tráng Tráng? Cái
tên này nghe hay mà, gọi lên thấy dễ thương lắm. Chỉ là cái tên thôi, chắc bạn ấy
không để tâm đâu, tuổi trẻ mà, ai lại nhỏ mọn thế”
“Tráng Tráng, mọi người gọi thử xem, thật sự rất dễ thương”
..
Tần Dao ngồi đó, khóe miệng cố duy trì một nụ cười gượng gạo. Một người chưa
bao giờ béo như cô trước đây, lúc này mới hiểu được tại sao có những người lại
dùng những phương pháp giảm cân cực đoan để làm hại chính mình.