Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 15



“Xem ra, đúng là vậy”

“A, ta cũng không muốn bị nàng ta ba ngày hai bữa tìm đến gây phiền toái,

mượn cái này, mượn cái kia, sau đó vĩnh viễn không trả……”

“Vậy thì làm sao bây giờ? Người ta ở nhà tổ mẫu của mình, chúng ta còn có

thể đuổi người ta đi sao?”

Thời gian một nén hương sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Chu

Kiều Kiều, “Vương thúc, Vương thẩm”

Vương thúc nhíu mày, mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn, “Nhìn xem, thật đúng

là đến rồi……”

Tuyền Lê

Vương thẩm hiện tại nhìn đến hai quả dại đỏ kia càng thấy không thoải mái.

Cái này không phải nước cờ đầu sao.

“Vương thúc, Vương thẩm”

Bên ngoài tiếng gọi vẫn còn tiếp tục.

Vương thúc chỉ có thể phất phất tay, “Bà đi xem thử, ta thì không muốn nhìn

thấy nàng ta, ta sợ ta nhịn không được muốn đánh nàng ta”

Vương thẩm mặt không kiên nhẫn, đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Kiều Kiều mỗi tay bưng một bát cơm, ở giữa còn kẹp lấy một cái bát, bên

trong là rau dại xào.

Vương thẩm một chốc trở nên kinh ngạc, lập tức đi đến phía trước tiếp nhận

chén rau dại kia, “Ai nha, ngươi đây là làm cái gì?”

Nàng mở ra cánh cửa bên hàng rào, để Chu Kiều Kiều đi vào.

Chu Kiều Kiều bưng hai cái bát cơm đi vào, trong chén còn có thêm mấy miếng

khoai tây.

Chu Kiều Kiều cười nói, “Thời gian không còn sớm, ta thấy các ngươi không

làm cơm, nghĩ chắc là vì người quá mệt mỏi, vừa vặn ta làm cơm cũng không

có tốn bao nhiêu, mặc dù ta xào rau tay nghề không tốt, các ngươi liền ăn một

chút đi”

Chu Kiều Kiều vào nhà.

Đem cơm đặt lên bàn, “Vậy các ngươi từ từ ăn, ta về trước đi ăn cơm”

Nói xong, xoay người rời đi.

Không cho Vương thẩm đang sửng sốt có cơ hội phản ứng lại.

Vương thúc nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nhìn mặt Vương thẩm như thể

không thể tưởng tượng nổi.

sau-san-manh-thu/chuong-15.html]

“Nàng trộm đồ vật nhà chúng ta sao? Đây là vì cảm thấy áy náy?”

Hai người trong phòng lật xem kiểm tra mọi nơi. Xác định cái gì cũng không

thiếu.

“Ta cảm thấy, nàng khẳng định là hôm nào đó có việc liền nhờ vả chúng ta

làm…… Ai, cơm này không thể ăn đâu”

Ông ngồi xuống, để Vương thẩm lấy đũa, hai người liền bắt đầu ăn.

Thực ra, hai người Vương thúc cảm thấy quá mệt mỏi nên không có ý định ăn

cơm chiều. Hiện tại thấy ăn chút ít còn hơn không ăn.

Mà Chu Kiều Kiều sau khi trở về, nhìn xem trên bàn mỗi người còn được non

nửa chén cơm, cảm thấy có chút ủy khuất hai đứa bé.

“Nương, ăn cơm” Miên Miên đem khoai tây hướng Chu Kiều Kiều trong chén

gắp hai cái, sau đó gắp đồ ăn cho nàng.

Chu Kiều Kiều nhìn lại, trong chén cơm của nàng là nhiều nhất, tiếp theo là

Nam Nhi, Miên Miên là có ít nhất.

Chu Kiều Kiều giả vờ tức giận mà đem cơm đổ về trong chén của Miên Miên.

“Đền đáp nương, cần gì phải để các ngươi chịu tội? Mỗi đứa ăn nhiều chút cho

ta, nuôi đến trắng trắng mập mập, về sau ta đi ra ngoài mới không bị người

khác đâm cột sống.

Miễn cho người ta nói ta không có bản lĩnh, dẫn các ngươi theo lại nuôi không

nỗi các ngươi”

Miên Miên muốn nói, không cần đến chết vẫn sĩ diện. Nhưng là nàng không

dám nói. Chỉ có thể cúi đầu lùa cơm.

Nàng ăn nhiều chút cơm, nương liền có thể ăn nhiều một chút khoai tây.

Chu Kiều Kiều không nhẫn nại nhìn nàng, lại nhìn xem Nam Nhi một bên không

tim không phổi ăn cơm ngon lành.

Ai, giá mà hai đứa bổ sung cho nhau là tốt rồi.

Mà thôi. Từ từ mọi thứ sẽ ổn thôi.

Ăn cơm xong, Miên Miên chủ động đi rửa chén.

Chu Kiều Kiều thấy trời tối, đêm nay lại không có trăng, bên ngoài đen kịt một

màu.

Liền gọi hai đứa cầm chậu đến, tranh thủ thời gian rửa mặt rửa chân sau đó rồi

đi ngủ.

Lại trễ một chút nữa trời hoàn toàn tối, thật đúng là đưa tay không thấy được

năm ngón.

Nông thôn cùng trong thành sinh hoạt không giống , bọn họ rất tiết kiệm, trời

vừa tối, rất nhiều người nhà không nỡ đốt đèn dầu, đều là sớm lên giường đi

ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.