Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 17



Chu đại ca đẩy Chu đại tẩu ra, ngữ khí sốt ruột, “Nàng cũng là nữ nhân, không

thể đối với Kiều Kiều chút lòng đồng tình nào sao?

Nhà cũ có tình trạng như thế nào, nàng biết rõ ràng mà, nếu không có mưa thì

cũng thôi, cũng xem như có chỗ đặt chân.

Chỉ cần một chút mưa, bên trong liền không có một chỗ khô ráo, nàng nghĩ

bọn họ sẽ ra sao? Mưa xối ướt đông lạnh không chết được?”

Tuyền Lê

Đầu năm, Chu đại tẩu đem viện cũ kia chất củi.

Sau một trận mưa to gió lớn, củi bọn họ chất ở đó hoàn toàn bị mưa làm ướt

hết.

Bọn họ không nỡ dùng tiền sửa sang lại căn viện, chỉ có thể đem củi về nhà,

để căn viện đó bỏ trống.

Chu đại tẩu nói giọng hung ác, “Dù sao ta mặc kệ, ngươi nếu dám đi qua đó, ta

liền cùng ngươi hòa ly, ngươi tự xem mà làm!”

Chu đại ca gấp gáp, “Hòa ly thì hòa ly, vậy ngươi bây giờ liền cút ra ngoài, ta

cũng cho ngươi biết cảm giác cả người bị mưa xối ướt”

Chu đại tẩu trên mặt vẻ hung ác tan biến, thay vào đó là sự kinh hãi.

Nàng túm lấy tay áo Chu đại ca, hỏi từng chữ một, “Ngươi, nói, thật,?”

Nàng không thể tin được, nàng nhịn nhục bao nhiêu năm như vậy, thế mà chờ

đến kết cục này.

Chu phụ thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng kéo Chu đại ca sang một

bên, “Con nói bậy bạ gì đó, lại nói lung tung, cha đánh chết con”

Chu mẫu cũng vội vàng nói Chu đại tẩu xin lỗi, “Ngọc nương, con đừng nóng

giận, Đại Sơn nói lung tung, con là người quan trọng nhất nhà chúng ta, nương

chính là đem Đại Sơn đá ra ngoài, cũng tuyệt đối sẽ không để con ra ngoài”

Chu đại tẩu tên là Ngô Ngọc nương.

Người ta gọi nàng là Chu Ngô thị.

Lúc này, đáy mắt nàng ngập nước mắt, mở to hai mắt nhìn, cố nén không để

chúng rơi xuống.

Chỉ là nhìn Chu đại ca, “Chu Đại Sơn, ngươi nói cho ta biết rõ, vì muội muội của

ngươi, không cần ta cũng không cần Thành Nhi có phải không!”

Chu Thành, chính là đứa con trai lớn của Chu đại ca vì Chu Kiều Kiều lấy đi

năm trăm văn tiền, suýt nữa mất mạng.

Hiện tại vẫn còn nằm trên giường.

Chu Đại Sơn vừa há miệng, liền bị Chu phụ cho một bạt tai.

sau-san-manh-thu/chuong-17.html]

Bốp!!! Một tiếng rất vang

Ông đánh Chu Đại Sơn lệch cả mặt.

Chu mẫu và Ngô Ngọc nương cũng bị cái tát này dọa cho giật mình.

Đều ngậm miệng lại, đồng thời nhìn về phía Chu phụ.

Chu phụ trong mắt ngấn lệ, nhưng đáy mắt là một mảnh kiên định, “Cha đã nói,

sau này nhà chúng ta sẽ không giúp Chu Kiều Kiều nữa, con xem cha đã chết

rồi phải không? Dám không nghe lời của cha!”

Không ai nói thêm lời nào.

Chu nhị ca Chu Tiểu Diệu vẫn đứng ở cửa phòng, cười ha hả hai tiếng, thái độ

lạnh lùng, “Đại ca, huynh vẫn nên quản tốt Thành Nhi đi, hắn so Chu Kiều Kiều

càng cần huynh quan tâm hơn”

Nói xong, quay người vào phòng. Nhà chính nhất thời an tĩnh lại.

Ngô Ngọc nương cũng hết giận sau cái tát của Chu phụ.

Nàng nhìn vết bàn tay trên mặt Chu Đại Sơn, đau lòng muốn hỏi một câu, lời

đến khóe miệng lại nghĩ đến sự tuyệt tình vừa rồi của hắn, nuốt xuống.

Chu phụ, “Đều trở về phòng đi ngủ cho ta”

Chu Đại Sơn không còn cách nào, phẫn nộ cởi áo tơi, trừng mắt nhìn Ngô Ngọc

nương, lúc này mới quay người vào nhà.

Trận mưa lớn này không hẳn vì khiến mẹ con Chu Kiều Kiều gian nan mà

nhanh chóng dừng lại.

Mà là mưa suốt cả đêm.

Mẹ con ba người cứ như vậy tựa vào nhau ngồi xổm ở góc tường, nhắm mắt cả

đêm.

Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng ngày thứ hai, mưa mới dừng.

Các nàng mới từ trong nhà đi ra. Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

“Nóc nhà không có cỏ chống mưa, bùn cũng nứt rồi, khó trách tối hôm qua

mưa dột lớn như vậy” Chu Kiều Kiều nhìn nóc nhà, nói một câu.

Miên Miên nhíu mày, “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không biết sửa mái

nhà”

Chu Kiều Kiều do dự một chút.

Bọn họ không chỉ không biết sửa mái nhà, mà còn không dám mời người sửa

mái nhà, vì mái nhà của họ quá cũ nát, không chắc có thể chịu được trọng

lượng của một người đứng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.