Thực ra chỉ cần Diệp Mãn Đường từ bỏ suất công khai đi du học, vấn đề của
đôi vợ chồng trẻ nhà họ Diệp sẽ được giải quyết dễ dàng. Tuy nhiên, Diệp Mãn
Đường đã trải qua từng lớp tuyển chọn, tham gia đào tạo mấy tháng trời, mắt
thấy sắp ra nước ngoài thực tập đến nơi, dù cá nhân anh có muốn rút thì lãnh
đạo xưởng 856 cũng không đồng ý cho anh rút lui vào thời điểm mấu chốt này.
Diệp Mãn Chi cũng thở dài theo: “Chủ nhiệm, không giấu gì cô, có lúc cháu còn
muốn đánh gãy một chân anh Ba cháu luôn cho rồi, tiếc là anh ấy là anh
ruột, cháu thật sự không nỡ ra tay”
Mục Lan bật cười: “Không được nói bậy”
Diệp Mãn Chi lầm bầm trong lòng, cô chẳng nói bậy tí nào, đấy chính là hạ
sách mà chị dâu Ba đã nghĩ ra. Cô đã nhìn thấy ý nghĩ đó hiện lên trên trán chị
dâu mấy lần rồi!
Thực ra, nếu cô và Chu Mục chưa hủy hôn, thì vốn dĩ nên để kẻ khởi xướng là
Phó xưởng trưởng Chu gạch tên anh trai cô khỏi danh sách đi Liên Xô. Thế
nhưng bây giờ hai nhà đã từ hôn, nếu Phó xưởng trưởng Chu cố ý nhắm vào
anh trai cô thì sẽ mang tiếng là tư thù cá nhân, ngược lại ông ta sẽ không
đồng ý giúp hủy suất này.
Mục Lan vỗ vỗ tay cô nói: “Chuyện hòa giải ly hôn của đôi này không thể kéo
dài thêm nữa. Tiểu Diệp, cháu vừa là cán bộ của phường, vừa là người nhà của
họ, cô thấy công tác hòa giải này cứ để cháu đi thử một chuyến xem sao!”
“Dạ được, nếu chủ nhiệm đã tin tưởng thì cháu sẽ thử ạ”
Diệp Mãn Chi không từ chối, sảng khoái nhận nhiệm vụ. Gần đây cô vừa nghĩ
ra một cách không có tác dụng phụ mà vẫn có thể giữ anh Ba ở lại, nhưng cô
không tiện ra mặt, còn phải nhờ chị dâu Ba phối hợp một chút.
Chương 9: Trung đoàn trưởng Ngô lại nổi máu nhiệt tình rồi~
Hoàng Lê hiện là một nữ bưu tá của bưu cục, mỗi ngày len lỏi qua các con phố
lớn ngõ nhỏ, cần mẫn làm công việc đưa thư và báo chí. So với giáo viên trung
học, làm bưu tá là một công việc chân tay vất vả, nhưng chị có thể tự do sử
dụng xe đạp của bưu cục, được xem những tờ báo mới nhất và đầy đủ nhất ở
khắp nơi, quan trọng nhất là loại bỏ được những ẩn họa từ thân phận giáo
viên.
Buổi chiều hôm đó, sau khi đưa thư xong ở Ủy ban phường Quang Minh, Hoàng
Lê bị Diệp Mãn Chi chặn lại.
“Chị dâu, tan làm chị về thẳng nhà ạ?”
“Có chuyện gì sao?”
“Em muốn ra phố Thạch Đạo ăn đậu sa, chị có xe đạp mà, chở em một đoạn
được không? Tối nay mình đi tiệm cơm, em bao!”
Hoàng Lê không muốn đi lắm. Vì tình tiết trong cốt truyện, chị luôn đề phòng
cô em chồng này, hai người sống chung dưới một mái nhà cả năm trời nhưng
chẳng mấy thân thiết.
Diệp Mãn Chi tiếp tục nỗ lực: “Chủ nhiệm Mục tặng em một bình rượu sơn tra
nhà cô ấy tự ngâm, chị em mình làm vài ly thế nào?”
Hoàng Lê lộ vẻ do dự. Gần đây chị áp lực đến mức mất ngủ, ra ngoài nhâm nhi
vài ly cũng không tệ. Đợi đến khi chị và Diệp Mãn Đường chính thức ly hôn thì
cũng chẳng cần phải kiêng dè gì cô em chồng “cực phẩm” nữa. Tính toán xong,
chị quay sang hỏi: “Chị còn phải đưa mấy bức thư ra trạm lương thực đã, mấy
giờ em tan làm?”
“Bây giờ đi được luôn rồi! Em đi đưa thư cùng chị!”
Trong túi bưu kiện phía sau còn mười mấy bức thư chưa phát xong, Diệp Mãn
Chi ôm bình rượu sơn tra, phấn khởi ngồi lên gióng ngang xe đạp.
“Chị dâu, lần đầu em ngồi xe đạp đấy, chị đạp cho vững vào nhé! Ngã em
không sao, đừng để vỡ bình rượu của chúng mình!”
Hoàng Lê cạn lời: “Em bỏ bình rượu vào túi bưu kiện sau xe đi, hai tay bám
chắc vào tay lái, đừng để ngã xuống đấy!”
“Oa, gió trên xe to quá! Chị dâu ơi, em cảm giác như mình đang bay ấy, á~~~~”
“Em nhỏ tiếng chút đi, người đi đường đang nhìn tụi mình kìa!”
Phố Thạch Đạo là con phố thương mại sầm uất nhất quận Chính Dương, cửa
hàng, nhà trọ, tiệm cơm, hiệu thuốc rải khắp phố, các sạp đồ ăn và gánh
hàng rong xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố. Vốn dĩ còn có khá nhiều thầy
lang bán thuốc dạo hay thầy bói xem quẻ, nhưng sau cuộc cải tạo xã hội
chủ nghĩa mấy tháng trước, họ đã biến mất không tăm hơi.
Diệp Mãn Chi dẫn chị dâu vào một tiệm cơm nhỏ đầu phố. Trước đây tiệm có
tên là “Phúc Lộc Thọ”, nay đã đổi thành “Đại tiệm cơm Phúc Lộc Thọ công tư
hợp doanh”.
14.html]
Vừa bước vào cửa, hai người tình cờ chạm mặt Chu Mục đã lâu không gặp, anh
ta đang ngồi cùng một cô gái tóc ngắn ở vị trí gần quầy thu ngân. Diệp Mãn
Chi từ sau khi hủy hôn luôn ngó lơ anh ta. Dù có gặp trên đường cũng là người
nhìn hướng Đông, kẻ nhìn hướng Tây, đường ai nấy đi. Lúc này cô cũng coi đối
phương như không khí, mắt không liếc xéo một cái, đi thẳng tới gọi món với
nhân viên phục vụ.
Một đĩa đậu sa, một đĩa thịt lợn xào lăn, vốn định chơi lớn gọi thêm món cật
heo xào, nhưng nhân viên phục vụ lại chỉ vào khẩu hiệu mới dán trên tường: “Vì
sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa, tiết kiệm lương thực, mọi người đều có
trách nhiệm”. Diệp Mãn Chi còn chưa nhận lương nên cũng chẳng nỡ chi tiêu
quá nhiều, bèn thuận nước đẩy thuyền, chỉ gọi thêm một bình rượu cao lương.
Hoàng Lê không ưa cô em chồng, nhưng cũng không muốn thấy cô bị khó xử
vì tình cờ gặp lại bạn trai cũ, sau khi ngồi xuống cạnh cửa sổ, chị chủ động
khơi chuyện: “Em hay đến đây à?”
“Không thường xuyên đâu ạ, hồi nhỏ thỉnh thoảng em được bố dẫn ra đây ăn
cho đỡ thèm” Diệp Mãn Chi không quên mục đích của bữa cơm hôm nay, cười
hồi tưởng: “Hồi đó em thích nhất món đậu phụ tôm nõn, chỉ toàn nhặt tôm ăn
thôi. Chị Cả với anh Ba cũng thích tôm, chị Cả thì chưa bao giờ nhường nhịn
thứ mình thích, nhưng anh Ba thì lúc nào cũng gắp hết tôm cho em, còn anh
ấy chỉ ăn đậu phụ thôi”
Năm anh chị em của cô vốn đến từ hai gia đình khác nhau. Chị Cả mồm mép
lanh lợi, hiếu thắng, trong cái gia đình chắp vá đông con thời loạn lạc đó, thứ
chị ấy muốn hầu như đều giành được. Chị Hai hướng nội ít nói, hiền lành chăm
chỉ, chăm chỉ đến mức khi lấy chồng bà mẹ kế chủ động hồi môn cho một
chiếc máy khâu, hồi đó cả phố chỉ có một nhà có máy khâu riêng. Còn về ba
người anh trai, một kẻ đa tình, một kẻ công tử bột, và một kẻ mê tiền.
“Chị dâu, anh Ba em từ nhỏ đến lớn đều làm nhiều nói ít, đối với người anh ấy
quan tâm thì có thể dốc hết gan ruột ra mà đối tốt. Giữa hai người ngoài
chuyện bất đồng vụ đi Liên Xô thì hình như chẳng có mâu thuẫn gì, cứ thế mà
bỏ nhau chị không thấy tiếc sao?”
Hoàng Lê chạm vào ly rượu, vẻ mặt thờ ơ: “Chuyện anh em đi Liên Xô chính là
mâu thuẫn lớn nhất giữa chúng chị rồi”
Chị xuyên không tới đúng ngày kết hôn với Diệp Mãn Đường khi hai người mới
quen nhau chưa đầy hai tháng, coi như là cưới trước yêu sau. Đối với ông
chồng “não tình yêu” này, trong lòng chị cũng có nhiều luyến tiếc, nhưng chị
không thể biết rõ phía trước có hố sâu mà vẫn nhảy vào. Để Diệp Mãn Đường
từ bỏ cơ hội đi Liên Xô đúng là đáng tiếc, nhưng cuộc sống ở nông trường
trong sách phần lớn là để hoàn thiện sự nghiệp viết lách của nữ chính, môi
trường gian khổ, nhân tính phức tạp, đất đai màu mỡ đã cung cấp nguồn cảm
hứng và tư liệu bất tận cho nữ chính. Sau khi rời nông trường, cô ta có hàng
chục tác phẩm được xuất bản. Còn Diệp Mãn Đường lúc đó đã gần tuổi nghỉ
hưu, kỹ thuật học được từ hai mươi năm trước đã sớm lạc hậu. Đi thực tập ở
nhà máy ô tô Stalin chỉ là thực tập chứ không phải học đại học. Thay vì như
vậy, thà để anh ở lại xưởng làm việc vững chắc, tìm kiếm con đường tu nghiệp
khác, với thiên phú của Diệp Mãn Đường, chưa chắc đã không thể đi ra một
con đường khác. Ngặt nỗi Hoàng Lê khuyên cũng khuyên rồi, cãi cũng cãi rồi,
thậm chí dùng cả ly hôn để đe dọa cũng không ăn thua. Vậy thì chỉ còn cách ly
hôn thật thôi.
“Sau khi ly hôn với anh em, chị có dự định gì?” Diệp Mãn Chi hỏi.
“Tới đâu hay tới đó vậy, chắc chị sẽ xin đơn vị một căn ký túc xá”
Tiếng ly rượu chạm nhau lanh lảnh, Diệp Mãn Chi bị một ngụm rượu cao lương
lớn làm cay đỏ cả mắt, bùi ngùi: “Nếu biết sớm hai người vì chuyện này mà ly
hôn, em đã không cổ vũ anh Ba đăng ký rồi. Hồi đó em khám sức khỏe không
đạt, cứ nhất quyết muốn anh Ba trúng tuyển, trời lạnh thấu xương còn bắt anh
ấy leo lên nóc nhà học thuộc lòng đề thi! Em còn bị lạnh đến phát sốt cơ đấy!”
Hoàng Lê: “” Chị biết ngay mà! Diệp Mãn Đường dám “dương phụng âm vi”
chắc chắn có công lao của cô em “phá gia” này!
“Thôi bỏ đi, visa của anh em sắp làm xong rồi, nói mấy chuyện này còn ý nghĩa
gì nữa”
“Haiz—” Diệp Mãn Chi lại bưng ly rượu lên, đỏ hoe mắt nói: “Chị dâu, anh em
hứa với chị rồi lại nuốt lời, là anh ấy không giữ chữ tín. Người nhà em không
hiểu lựa chọn của chị, đôi khi lời ra tiếng vào không được lọt tai. Ly này em
thay mặt họ kính chị, xin lỗi chị một câu!”
Đối với việc Hoàng Lê chọn ly hôn, dù là nhà đẻ, nhà chồng hay người ngoài,
hầu như tất cả đều không đồng tình, còn có người nói chị không rời được đàn
ông, muốn xích chồng vào cạp quần. Hoàng Lê trong lòng khó chịu, sống mũi
cũng cay cay, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Bữa cơm này có chút hơi hướng bữa cơm chia tay, hai chị em dâu càng nói
càng hăng, đẩy đưa vài lượt là bình rượu sơn tra và hai bình rượu cao lương đã
cạn sạch. Mặt Diệp Mãn Chi đỏ bừng, líu lưỡi tâm sự: “Chị dâu, hai chị em mình
đều bị cái vụ đi Liên Xô hại thảm rồi. Chị thì ly hôn với anh trai em, em thì
cũng từ hôn với thằng cha Chu Mục khốn kiếp đó. Em nói chị nghe chị dâu ơi,
ợ—”
Thấy cô đã ngà ngà say, Hoàng Lê vội giữ lấy tay cô đang định vươn ra lấy bình
rượu.
Diệp Mãn Chi né tránh, nồng nặc mùi rượu nói: “Chu Mục cái thằng khốn đó,
không muốn cùng em đi Liên Xô thì không nói thẳng ra, nó lại dám cấu kết với
người ngoài để hại em! Chị đã thấy hạng người khốn nạn thế bao giờ chưa?”
“Chưa, chưa thấy, em nhỏ tiếng chút” Hoàng Lê liếc nhìn sang bàn Chu Mục,
sau khi chạm mắt với anh ta thì lại giả vờ như không có gì quay đi hướng khác.
“Em không sợ người ta nghe thấy! Em là người có cốt cách, hủy hôn thì hủy
hôn, em không thèm cái công việc nhà nó bù đắp cho em đâu. Nhưng suất đi
Liên Xô của anh trai em thì tuyệt đối không được nhường! Dù bố thằng Chu
Mục có đi cửa sau cho anh trai em, nhưng anh trai em cũng là dựa vào thực
lực của mình mới trúng tuyển mà!”
Hoàng Lê chợt khựng lại, ánh mắt vốn đang hơi lờ đờ bỗng trở nên tỉnh táo
hẳn, nhìn chằm chằm cô em chồng đang say khướt hỏi: “Anh trai em không
phải dựa vào thực lực thi đỗ sao? Sao lại còn phải nhờ nhà họ Chu đi cửa
sau?”
“Ợ—” Diệp Mãn Chi lại nấc một cái, như đang suy nghĩ câu hỏi của chị, chậm
nửa nhịp phản vấn: “Chị có biết yêu cầu đi Liên Xô là phải có mấy năm thâm
niên không?”
“Ba năm đúng không?”
“Đúng rồi, ba năm” Diệp Mãn Chi ôm bình rượu cười ngây ngô, “Anh trai em
thâm niên đủ ba năm rồi, nhưng năm đầu tiên vào xưởng anh ấy là thợ học
việc! Thâm niên chính thức mới có hai năm thôi, vậy mà lúc đi thi anh ấy lại
đánh bại được cả mấy ông lão làng thâm niên bảy tám năm đấy! Anh trai em
giỏi chưa?”
Thông tin tiết lộ trong lời nói của cô làm lồng ngực Hoàng Lê đập thình
thịch. Mỗi nhà máy có cách tính thâm niên khác nhau. Có nơi tính cả thời gian
học việc, có nơi bắt buộc phải tính từ ngày trở thành công nhân chính thức.
Thông báo tuyển chọn đi Liên Xô của xưởng 856 không hề có giải thích cụ thể
về thâm niên.