Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 20



Trong tiếng đàn điện tử réo rắt, đám trẻ ngồi đầy phòng học đang cùng nhau hát

vang.

Đối với những đứa trẻ nhỏ, tiết âm nhạc và mỹ thuật thời thơ ấu luôn là những giờ

học trên lớp tràn đầy niềm vui và sự mong đợi nhất.

Trần Bảo Trân đứng trên bục giảng đếm nhịp, Tần Dao cầm máy ảnh đứng ở cuối

lớp, chụp lại cảnh tượng dạy học trước mắt.

Hôm nay Trần Bảo Trân có tiết ở trường, Tần Dao không có việc gì làm nên đi

theo nghe dự giờ, cô còn mượn được một chiếc máy ảnh để giúp Trần Bảo Trân

chụp ảnh làm kỷ niệm.

“Trước đây lên lớp chưa bao giờ trật tự thế này. Cậu cầm máy ảnh đứng phía

sau, nhìn bọn trẻ đứa nào đứa nấy cứng đờ cả người ra, ngay cả một đứa nói

chuyện riêng cũng không có”

Học sinh tiểu học đứa nào cũng ồn ào, hiếm khi ngồi yên được lúc nào. Lần đầu

tiên bắt gặp một lớp học giả trân thế này, Trần Bảo Trân nhỏ giọng phàn nàn với

Tần Dao.

Tần Dao không nhịn được cười.

Tan học, bọn trẻ luyến tiếc vây quanh: “Chị Dao Dao ơi, chị có chụp ảnh cho em

không?”

“Khi nào mới được xem ảnh ạ?”

Tần Dao cười đáp: “Đợi khi nào rửa xong, chị sẽ bảo cô Trần mang cho các em

xem”

“Chị Dao Dao ơi, lần sau chị có đến nữa không?”

“Chị có đến trường làm giáo viên không ạ?”

“Chị Dao Dao trông xinh quá”

Những lời đường mật của bọn trẻ cứ như rau hẹ mọc dại, hết đợt này đến đợt

khác, miệng dẻo kẹo bắn ra toàn kẹo bọc đường khiến người ta không sao đỡ

nổi.

Mãi mới thoát khỏi đám trẻ để quay về văn phòng, Trần Bảo Trân và Tần Dao vừa

đun nước pha trà vừa tán dóc chuyện bọn trẻ thật đáng yêu.

“Cô Trần, đây là bạn cô à?”

Văn phòng giáo viên rộng chừng hai ba mươi mét vuông, kê năm sáu cái bàn,

mấy giáo viên dùng chung một phòng. Một giáo viên mỹ thuật họ Chu lên tiếng hỏi

về Tần Dao.

“Chị em tốt của tôi, Tần Dao”

Trần Bảo Trân đã hỏi thăm một vòng trong trường nhưng gần đây không có nhu

cầu tuyển giáo viên, cô đành tiếc nuối nói lời xin lỗi với Tần Dao.

“Phía trường học đủ người rồi”

Tần Dao bảo: “Không sao, để mình tìm thêm chỗ khác”

“Cô Trần, bạn cô muốn làm giáo viên ở đây à? Cô ấy là người nhà sĩ quan sao?

Đàn ông của cô ấy là ai thế?”

Trần Bảo Trân đáp: “Chưa kết hôn, cũng chưa có đối tượng”

“Muốn đến trường mình làm giáo viên à?” Một cô giáo mặc áo xanh mỉm cười nói:

“Chắc là nhắm đến việc tìm đối tượng đây mà. Chỗ chúng ta lần nào có giáo viên

nữ mới đến, năm thứ hai là y như rằng trở thành người nhà của ai đó ngay”

Giọng cô ta mang theo sự khoe khoang ngầm: “Giờ muốn vào trường mình làm

giáo viên khó lắm, mấy năm trước thì còn lỏng lẻo đôi chút”

Cô giáo nọ đánh giá Tần Dao từ trên xuống dưới, cứ như nhân viên đăng ký ở

trạm lương thực đang thẩm định cấp độ ngũ cốc vậy: “Bạn cô trông cũng khá, có

điều hơi béo một chút. Bố mẹ đều làm việc ở nhà máy, điểm này có thể cộng thêm

điểm, mắt nhìn đừng cao quá thì sẽ tìm được đối tượng phù hợp thôi”

van-nien-dai/chuong-20.html]

“Mấy anh lên được chức sĩ quan hải quân đa số đều có học thức, yêu cầu cũng

cao hơn đàn ông bình thường một chút”

Tần Dao không thích cái vẻ bề trên này của cô giáo nọ, cô lắc đầu nói: “Tôi không

muốn tìm đối tượng, cũng không muốn kết hôn, tôi chỉ muốn tìm một công việc

thôi”

Cô giáo Tạ Lan Chi bật cười thành tiếng, cô ta tự cho là mình đã đoán đúng sự

thật, cố ý nói: “Có phải cô vì béo quá nên bị người ta chê không? Thực ra cô rất

xinh, nhưng người trên đảo này gầy lắm, cô một mình bằng hai người ta rồi, gầy

đi chút nữa là đẹp ngay”

“Nhìn riêng cô thì đẹp, nhưng cứ có ai gầy đứng bên cạnh là thấy sai sai liền”

“Tìm việc trước cũng tốt, đợi khi nào cô gầy đi rồi thì thong thả mà chọn” Tạ Lan

Chi kéo ngăn kéo của mình ra, bốc một nắm kẹo hoa quả với hạt hướng dương

và lạc, giả vờ hào phóng nói: “Tiểu Tần, ăn chút đi này, cô lần đầu đến đây, chẳng

có gì thịnh soạn để tiếp đãi cả”

Tạ Lan Chi tùy ý bốc một nắm, đến khi liếc thấy trong mớ lạc và kẹo hoa quả có

lẫn hai miếng sô-cô-la, khóe mắt cô ta vô thức giật mạnh một cái.

Đối với khách khứa bình thường, Tạ Lan Chi sẽ không hào phóng như vậy. Nhưng

Tần Dao trước mắt trông xinh đẹp thế kia, lại còn béo, cô ta chắc chắn Tần Dao

rất muốn gầy đi. Nghe những lời mình vừa nói, chắc con bé này chẳng dám ăn

đâu.

Cái loại người đã béo được thế này thì trừ khi gặp nạn đói lớn, còn không thì có

khướt mới gầy đi được.

Cô giáo Tạ ngoài miệng thì khuyên Tần Dao gầy đi, nhưng trong lòng lại chẳng

muốn thế chút nào. Tần Dao mà gầy đi thì chắc chắn sẽ rất đẹp, cô ta không

muốn thấy cảnh tượng đó.

“Cảm ơn cô giáo nhé, thế thì em không khách sáo đâu” Tần Dao mỉm cười đưa

tay bốc một nắm thật chặt, toàn nhắm vào kẹo hoa quả và hạt hướng dương.

Cô giáo Tạ còn chưa kịp thở phào thì Tần Dao đã khéo léo nhặt riêng ra hai

miếng sô-cô-la.

Mắt cô giáo Tạ chợt nhói đau, như có ai cứa một nhát vào tim.

Tần Dao bóc sô-cô-la ra, dưới ánh mắt đau đớn của cô giáo Tạ, cô ăn sạch sành

sanh, còn chia cho Trần Bảo Trân một miếng.

“Cô Tạ ơi, em chẳng kìm được cái miệng này, cứ thích ăn mãi không thôi” Tần

Dao ôm lấy má mình, trông giống như một chú rái cá biển đáng yêu, nhưng dáng

vẻ này trong mắt cô giáo Tạ thì chẳng đáng yêu tí nào.

Cô giáo Tạ gượng cười một cái.

Tần Dao và Trần Bảo Trân vừa ăn lạc vừa uống trà nóng. Lúc này Tần Dao mới

phát hiện ra cái dáng vẻ béo mập hiện tại của mình rất có ích trong việc đi lừa

người.

Người tinh mắt nhìn cô đều thấy cô gầy đi sẽ đẹp, tuy ai nấy đều khuyên cô giảm

cân, nhưng lại chủ động tặng kẹo và lạc cho cô trong cái thời buổi thiếu ăn thiếu

mặc này.

Cô giáo Tạ không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người thứ hai, rất nhiều

phụ nữ không hề muốn thấy cô gầy đi để rồi trở nên xinh đẹp.

Trên đường về, Trần Bảo Trân không nhịn được nói với Tần Dao: “Dao Dao, cậu

có duyên với mọi người thật đấy, ai cũng thích tặng đồ ăn cho cậu”

“Cậu không biết đâu, lần trước bạn của cô Tăng đến, cô Tạ giấu kẹo với sô-cô-la

kỹ lắm luôn”

Tần Dao: “”

Chị em ạ, cậu đúng là đồ vô tư quá mức.

“Ừ, mình có duyên mà” Tần Dao cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ. Sáng sớm nay

ngủ dậy, cô cảm thấy mình lại gầy đi một chút, không rõ ràng lắm nhưng cô thực

sự đang gầy đi.

Đây không phải là ảo giác. Thần khí giảm cân của cô không phải thứ gì khác, mà

chính là cô bạn thân Trần Bảo Trân trước mắt đây.

Dưới sự ảnh hưởng của hệ thống hảo cảm, khi Tần Dao ở bên cạnh người có độ

hảo cảm cao với mình, cô sẽ nhận được sự nuôi dưỡng từ độ hảo cảm đó.

Cái sự nuôi dưỡng cụ thể là gì thì cô không nói rõ được, đại khái là cảm thấy cơ

thể mình đang tốt lên từng ngày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.