Y tá trưởng Cát vừa vắt óc suy nghĩ phương án giải cứu, vừa đến khu tập thể tìm
Tần Dao. Thấy Tần Dao, bà kéo cô vào một góc, hỏi về cảm nhận của cô đối với
buổi xem mắt hôm qua.
“Cháu thấy. ừm, thế nào? Điều kiện của Đội trưởng Cố đúng là rất tốt”
“Đội trưởng Cố rất xuất sắc ạ” Tần Dao khựng lại một chút, nói tiếp: “Mặc dù Đội
trưởng Cố là người rất tốt, nhưng anh ấy lớn tuổi quá, không hợp với cháu đâu”
Cát Vân Hà chớp chớp mắt, bà kinh ngạc nhìn lướt qua khuôn mặt mềm mại đầy
collagen của Tần Dao, vô cùng bất ngờ trước câu trả lời này.
“Anh ấy đã ba mươi rồi, cháu mới mười tám, kém nhau tận mười hai tuổi, cách
nhau cả một giáp luôn đấy ạ”
Trên hồ sơ, Đội trưởng Cố ghi ba mươi tuổi, dù tuổi thật chưa đến thì tuổi mụ
cũng đã ngấp nghé rồi.
“Hôm qua cháu nói rất nhiều mà anh ấy chẳng mở miệng mấy, cháu thấy chúng
cháu không có tiếng nói chung, không tiến tới được đâu ạ”
“Y tá trưởng Cát ơi, bác có thể giới thiệu cho cháu ai trẻ hơn một chút không?”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của Tần Dao hơi ửng hồng, cô giả vờ thẹn thùng vuốt ve
lọn tóc tết trên vai.
“Được chứ, được chứ” Cát Vân Hà cười rạng rỡ, lúc này độ hảo cảm của bà
dành cho Tần Dao tăng vọt. Cô bé này đầu óc thông minh, thực tế, lại dứt khoát
không dây dưa.
“Tiểu Tần này, chọn đối tượng cũng giống như chọn giày vậy, không thể chỉ nhìn
vẻ ngoài, cũng không thể nhìn giá tiền, giày có đắt có tốt đến mấy mà kích cỡ
không vừa cũng vứt. Đôi giày đó có hợp với cháu hay không, chỉ có xỏ chân vào
đi thử mới biết được”
Tần Dao gật đầu, trong lòng cô thầm nghĩ vấn đề là tạm thời cô chẳng muốn tìm
đối tượng nào cả, chỉ đành phụ lòng tốt của y tá trưởng Cát thôi. May mà còn vài
ngày nữa là bắt đầu huấn luyện, cùng lắm là gặp thêm một người nữa. Cô muốn
duy trì mối quan hệ thân thiết với y tá trưởng Cát, từ chối thêm một người nữa
một cách lịch sự là hoàn hảo.
Tần Dao sáp lại gần Cát Vân Hà, nhân cơ hội kiểm tra độ hảo cảm.
Bà ấy có độ hảo cảm với bạn là 58 (Bà ấy cho rằng bạn là một cô bé thông minh).
Khóe môi Tần Dao nhếch lên, suýt chút nữa là đạt điểm trung bình rồi. So với
chuyện xem mắt tìm đối tượng, nỗ lực chinh phục y tá trưởng mới là nhiệm vụ
hàng đầu.
“Đợi hai ngày nữa gặp bác sĩ Hà nhé, tuy lớn hơn cháu vài tuổi nhưng không
nhiều, đàn ông lớn tuổi một chút mới biết chiều người. Vừa hay cháu sắp bắt đầu
huấn luyện, sau này có vấn đề y học nào không hiểu cứ việc hỏi bác sĩ Hà”
Nói xong câu này, y tá trưởng Cát thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên, tiếng chim sẻ
kêu bên ngoài lọt vào tai bà đều hóa thành tiếng chim khách báo hỷ. Bà nghĩ thầm
nhân duyên do trời định, đã là duyên phận của mình thì trốn thế nào cũng không
thoát.
Chương 14
Tại bệnh viện quân y địa phương, Cố Trình bước ra khỏi văn phòng viện trưởng.
Chẳng bao lâu sau, tại cửa phòng khám, anh nhác thấy bóng dáng Cát Vân Hà
đang đứng trước giá để hồ sơ. Anh bước tới, nhìn lên chiếc đồng hồ tròn trên
tường. Đã bảy mươi hai giờ kể từ ngày xem mắt, tròn ba ngày.
Y tá trưởng Cát là người bận rộn, tay cầm hồ sơ lật đi lật lại, thấy có người đứng
chắn trước mặt, bà còn tưởng là y tá Tiểu Mã: “Tiểu Mã, đi gọi Đình Đình qua đây
cho tôi”
Bà ngẩng đầu lên, tầm mắt Cố Trình dời xuống mặt bà, hai người nhìn nhau.
van-nien-dai/chuong-27.html]
Trong không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng, anh nhìn thẳng vào mắt Cát
Vân Hà, bình tĩnh tự nhiên nói: “Bác không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tiếng kim giây chạy tích tắc bên tai át cả tiếng cọt kẹt của chiếc quạt trần cũ kỹ
trên đầu, nội tâm Cố Trình không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Trời mới biết anh
đã lượn lờ trong bệnh viện mấy vòng rồi mới dám xuất hiện trước mặt y tá trưởng
Cát.
“Ấy chết, Đội trưởng Cố, đa tạ cậu hôm nọ đã cứu nguy giúp tôi nhé, Tiểu Mã kể
cả rồi” Nhắc đến chuyện này, Cát Vân Hà nở nụ cười. Hôm nay chính là ngày
xem mắt của Tần Dao và bác sĩ Hà.
Bình thường công việc bận rộn, việc làm mai mối là cách bà điều tiết cuộc sống
lúc rảnh rỗi.
“Dù giữa chừng có chút ngoài ý muốn nhưng mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Hôm nay Tiểu Tần gặp bác sĩ Hà, đợi hai đứa nó thành đôi, tôi sẽ bảo bác sĩ Hà
gói cho cậu một phần kẹo mừng”
Tiếng kim giây chạy bỗng biến mất, tim Cố Trình như ngừng đập, toàn bộ máu
trong người dồn hết lên đỉnh đầu. Mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói, Cố
Trình lạnh lùng hỏi: “Cô ấy không nói gì về tôi sao?”
“Cô ấy? Ý cậu là Tiểu Tần? Chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, may mà Tiểu Tần
cũng hiểu cho. Cậu và con bé chênh lệch tuổi tác quá nhiều, tận mười hai tuổi
lận. Tiểu Tần bảo hai người ở cái độ tuổi này chẳng có tiếng nói chung gì cả, tôi
ngẫm lại thấy đúng thật, con bé này thông minh lắm”
“Chắc trong lòng con bé coi cậu là bậc tiền bối rồi. Đội trưởng Cố này, cậu tuổi
cũng không còn nhỏ, chuyện kết hôn tôi cũng chẳng muốn nói nhiều nữa. Đợt này
Tiểu Tần tham gia huấn luyện, cậu giúp bác sĩ Hà chăm sóc con bé cho tốt nhé”
Sắc mặt Cố Trình lạnh như băng, mọi cảm xúc chờ đợi suốt ba ngày qua ùa về:
bồn chồn, mong đợi, ngọt ngào, vui sướng, giờ đây tất cả đều hóa thành nỗi thẹn
quá hóa giận.
Cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng kia dám bảo không có tiếng nói chung với anh.
Cái người mở miệng là gọi anh là em trai, tự xưng là chị Dao Dao, giờ lại chê anh
già quá.
Giờ mới biết anh lớn tuổi rồi, biết sợ rồi à? Kém anh mười tuổi, lúc trước luôn
mồm tự xưng là chị, sao lúc đó không thấy cô sợ đi?
Cố Trình cười lạnh ba tiếng trong lòng, đôi lông mày kiếm nhướng lên đầy lạnh
lẽo. Chăm sóc à?
Hừ, đá cô xuống biển cho cá ăn thì có.
Y tá trưởng Cát đưa mắt nhìn Cố Trình sải bước rời đi. Dáng đi của anh rất đẹp
và ngay ngắn như đang diễu hành, mấy cô y tá trẻ vừa vào phòng cũng không
nhịn được mà ngoái đầu nhìn theo.
Cát Vân Hà cúi đầu xem bệnh án, một cô y tá ngước mắt liếc bà một cái rồi lại
vòng ra cửa, vừa hay thấy được góc nghiêng của Cố Trình lúc rẽ ngoặt, khi quay
đầu lại đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của y tá trưởng. Cô y tá vội cúi đầu nhìn mũi
chân.
Cát Vân Hà không nói gì, bà lắc đầu, thầm nghĩ mẫu con gái thông minh và có
nhận thức rõ ràng như Tần Dao bây giờ hiếm thấy thật.
Sau khi cô y tá đi rồi.
Y tá trưởng Cát đưa tay xoa mũi, nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Cố Trình lúc nãy,
khóe môi bà không kìm được mà nhếch lên. Nhớ lại hồi trước bà nài nỉ giới thiệu
đối tượng mà anh ta cứ dửng dưng coi thường, giờ thì nếm mùi thất bại rồi nhé.
Cát Vân Hà đoán được tâm tư của người đàn ông này. Tuổi trẻ tài cao, gia thế
hiển hách, diện mạo tuấn tú, tiền đồ rộng mở, chắc anh ta tưởng mọi cô gái trẻ
đều phải mê mệt mình chăng.
Dù trong lòng chưa chắc đã nhìn trúng cô gái béo từ thành phố tới như Tần Dao,
nhưng vẫn muốn đến đây nghe xem cô ấy nhận xét về mình thế nào, có phải là
đang yêu thích mình, muốn tiếp tục qua lại không? Để rồi anh ta sẽ lạnh lùng từ
chối, chê người ta quá béo chứ gì?