Tần Dao ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho anh, Cố Trình bị thương ở cánh
tay, chảy khá nhiều máu, trông thì đáng sợ nhưng thực tế không nghiêm trọng
bằng anh lính lúc nãy, không bị sưng bầm.
Tất nhiên, chỗ này không có nhưng những vết bầm tím khác trên cơ thể thì không
thiếu, ngay cả trên người Tần Dao cũng không tránh khỏi vài vết va quẹt.
Gương mặt Cố Trình gầy, nhưng dáng người anh thuộc kiểu mặc đồ thì gầy mà
cởi ra thì có thịt, khung xương dài, nhìn gần mới thấy bắp tay rất rắn chắc, đường
nét cơ bắp mượt mà, làn da nhẵn nhụi và đàn hồi.
Tần Dao bật kỹ năng xuyên thấu để kiểm tra kỹ vết thương cho anh, sau đó theo
bản năng liếc qua cơ thể anh một cái. Khi nhìn thấy một thứ, cô đột ngột cúi gầm
mặt xuống, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức.
Trời ạ, to thật đấy.
Cô thực sự không cố ý mà!
Dư quang của Cố Trình vẫn luôn chú ý cô gái bên cạnh, thấy cô hận không thể
rúc đầu vào cổ áo như con đà điểu không dám nhìn thẳng mình, Đội trưởng Cố
mím môi, tâm trạng tốt ban nãy tan biến, thay vào đó là sự khó chịu.
Hôm nay cô ăn mặc không đẹp bằng lúc ở trên boong tàu, tóc tết hơi xù, trên trán
còn có một vết sưng đỏ. Tuy đang co rụt lại như đà điểu, nhưng dáng vẻ này lại
tình cờ khiến Cố Trình nhớ đến lần mưa bão đó. Dưới mái hiên, cô cũng ăn vạ
như vậy, quấn lấy anh, bắt anh chuyển hành lý giúp cô vào nhà khách.
Vết thương không quá nghiêm trọng nên Tần Dao kiên nhẫn băng bó cho anh,
phô diễn tay nghề vừa mới học được.
Tần Dao nỗ lực xua tan cái hình thù nào đó ra khỏi đầu, tập trung vào việc trước
mắt. Cô không ngẩng đầu, coi như không thấy cái mặt của ai đó, chỉ nhìn vào cơ
thể anh. Tiếc là trên băng gạc trắng không có vết máu, nếu không thì đúng là hiệu
quả thẩm mỹ kiểu “chiến tổn” luôn.
Cô vẫn còn nhớ góc nghiêng của ai đó khi ngồi bệt dưới cửa sổ, không chút vẻ trẻ
con, mà mang một nét đẹp hoang dã, ngạo nghễ và tinh nhuệ.
Cả hai không ai nói lời nào, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ ngoài kia, cứ thế giữ tư
thế đó một lúc lâu.
Bất chợt, tay cô bị nhét vào một hộp kẹo nhỏ, cái hộp không lớn, cứ như biến ảo
thuật từ đâu ra vậy. Chạm vào lòng bàn tay cô mát lạnh, Tần Dao nghe thấy nhịp
tim mình đang tăng tốc.
Tần Dao theo bản năng ngẩng lên nhìn rõ mặt người đàn ông, Cố Trình bình thản
nói một câu: “Thử thách tiếp tục”
Nói xong, anh nhắm mắt quay đầu tựa vào tường ngủ hờ, để lại cho Tần Dao nửa
cái gáy.
Tần Dao nhìn cái gáy của anh, rồi lại nhìn hộp kẹo vừa mất mà lại tìm thấy trong
tay, vừa bực vừa buồn cười. Mở ra đếm thử, không những chẳng thiếu thứ gì mà
còn có thêm một tờ giấy trắng mới tinh.
Bên trên viết: Năm Tý. Năm Sửu. Năm Dần.
Tần Dao muốn nghẹn lời: “”
Thơ tình của gã này càng lúc càng trừu tượng, từ trực diện chuyển sang đố vui
luôn rồi, bước nhảy vọt này hơi quá đà.
Tần Dao chằm chằm nhìn người đàn ông không biết đang ngủ thật hay ngủ giả
trước mắt, thầm bực bội. Cô cúi đầu nhìn hộp y tế, lấy kéo cắt một dải băng gạc
trắng, gấp lại rồi quấn một vòng qua mắt anh, buộc ra sau gáy.
Cố Trình bất động, mặc kệ cô thao tác.
Tần Dao hài lòng nhìn thành quả trước mắt, anh thích nhắm mắt đúng không?
Vậy cho anh “mù” thật luôn.
Cố Trình bị băng gạc trắng buộc kín mắt, cúi đầu dưới cửa sổ, sống mũi dưới lớp
vải trông đặc biệt gợi cảm, đường nét đôi môi đầy khiêu khích, trong bóng tối mờ
ảo có thể thấy yết hầu anh khẽ chuyển động.
van-nien-dai/chuong-38.html]
Tần Dao nuốt nước miếng, cô phát hiện người đàn ông trước mặt lại từ Đội
trưởng Cố lạnh lùng đầy mị lực biến thành “em trai nhỏ” Cố Trình mất rồi.
Cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào má anh, lần này chọn “Có”.
[Độ thiện cảm anh ta dành cho bạn: 85 (Anh ta thầm yêu mến bạn)]
Mới 85 thôi à, còn chẳng cao bằng cô bạn thân Trần Bảo Trân. Nhưng mà, đạt
đến mức độ thiện cảm này hèn gì ở cạnh anh cô lại thấy rất thoải mái, như được
sự yêu mến của anh nuôi dưỡng vậy.
Tần Dao ghé sát vào, hôn nhẹ lên khóe miệng anh một cái.
[Độ thiện cảm anh ta dành cho bạn: 89 (Anh ta yêu bạn)]
Chẳng biết là nên vui hay nên giận, Tần Dao mặt không cảm xúc.
Đúng là đồ diễn sâu. Đồ háo sắc.
Chương 20
Tàu cập bến, Tần Dao và Trương Vũ Phi xuống tàu. Đứng trên bến cảng, dù chân
đã đạp lên nền đất vững chãi nhưng cơ thể vẫn có cảm giác bập bềnh theo sóng
nước, trời đất quay cuồng, đâu đâu cũng thấy chao đảo.
“Tiểu Trương, cậu đang lắc lư kìa!” “Tần Dao, cậu cũng đang lắc lư đấy!”
“Haha” ..
“Say đất đấy mà, thích nghi một lát là ổn thôi”
Tần Dao và Trương Vũ Phi dìu nhau đi về phía trước. Đây là một hòn đảo nhỏ
không tên, có lẽ bản đồ cũng chẳng thèm ghi lại, nhưng lại là một nơi rất đẹp.
Đảo không lớn, biểu tượng của hòn đảo là ngọn hải đăng ở điểm cao nhất. Nơi
này chẳng lớn hơn công viên là mấy, nếu đi dọc theo bờ biển chắc một ngày là đi
hết vòng quanh đảo?
Đứng bên bờ biển, từ xa có thể thấy những ngôi nhà dân xây bằng đá, không quá
cao, đa phần là nhà hai tầng nhỏ, trông như một ngôi làng cổ xưa ẩn hiện giữa
lùm cây xanh mướt.
Cả hai quay đầu nhìn biển xanh thẳm, không kìm được mà thốt lên kinh ngạc:
“Đẹp quá đi mất!”
Các sĩ quan bận đi giải quyết công việc, nhóm Tần Dao được tự do hoạt động.
Trương Vũ Phi vốn không phải người sôi nổi, nhưng bị nhốt trên tàu bao nhiêu
ngày nên cũng chẳng muốn ở trong phòng, bèn cùng ra bờ biển chơi.
Tần Dao đi chạm thử vào mấy con sứa, chạm xong mới lo không biết có độc
không nên không dám chạm nữa, bèn chuyển sang tìm kho báu trong các kẽ đá.
Trong các khe đá giấu đầy cua và các loại ốc, nhìn kỹ thì thấy bám rất nhiều bào
ngư.
Bào ngư đấy, sơn hào hải vị, nhưng lúc này chẳng có chút ham muốn ăn uống
nào cả.
“Các cháu mới lên đảo à?”
Dân đảo không nhiều, người lạ đến đảo là chuyện rất hiếm, huống chi là một cô
gái trẻ đẹp như Tần Dao. Làn da cô trắng bất thường, dưới ánh nắng sáng đến
chói mắt, cứ như thể cả người được gắn gương phản quang vậy.
Lũ trẻ trên đảo rất tò mò về cô, nhưng chỉ đứng thành nhóm từ xa nhìn ngó,
không dám lại gần.