Trần Bảo Trân gạt bỏ hết vẻ thanh lịch của một cô giáo dạy nhạc thường ngày,
“Dao Dao, cậu có nhớ mình không? Mình nhớ cậu chết đi được!”
“Trân Trân, mình cũng nhớ cậu” Tần Dao nói câu này với chút cảm giác tội lỗi, vì
thực ra so với cô bạn thân, cô nhớ một cái thứ trắng trẻo béo tròn khác hơn.
Hình ảnh cái đầu lợn trong ký ức của cô bỗng trở nên vô cùng duyên dáng. Cánh
gà, cổ vịt cứ như đang vây quanh cô mà nhảy múa vui vẻ.
“Mình mang về cho cậu bao nhiêu là vỏ ốc xinh lắm đây” Tần Dao lắc lắc cái túi
trong tay, “Mình có làm mấy cái chuông gió tặng cậu nữa”
“Dao Dao, cậu khéo tay quá đi mất!”
Lúc rảnh rỗi Tần Dao đã xâu vài cái chuông gió, cũng vì vỏ ốc đẹp nhiều quá, có
cái không phải nhặt được mà là ăn xong còn thừa lại. Nghe nói có những người
lính kỳ cựu còn sưu tầm được nhiều vỏ ốc kỳ lạ hơn, toàn là “chiến lợi phẩm” sau
những bữa ăn ngày trước.
“Tất cả đều tặng mình sao?”
“Tặng cậu hết đấy” Tần Dao chẳng còn tha thiết gì với những món quà từ đại
dương này nữa, đối với cô lúc này, sức hấp dẫn của chúng không bằng một bát
dưa muối.
Trần Bảo Trân cầm mấy chuỗi chuông gió lên, vô cùng yêu thích, nhưng vì nhiều
quá nên cô liếc sang bác sĩ Hà đang đứng e thẹn bên cạnh, chủ động nói: “Mọi
người đều có phần nhé. Bác sĩ Hà, anh chọn một cái đi, Dao Dao tự tay làm đấy”
Bác sĩ Hà hơi đỏ mặt, ngượng nghịu: “Chuyện này. chuyện này sao tiện chứ”
Hôm nay anh lấy hết can đảm đến đón Tần Dao, lòng đầy mong đợi, nhưng khi
người thật đã đứng trước mặt, bác sĩ Hà lại chẳng dám nhìn thẳng vào người phụ
nữ xinh đẹp ấy.
Tần Dao của vài tháng trước có vóc dáng đầy đặn, đôi má phúng phính, tuy ngũ
quan tinh tế nhưng mang vài phần ngây ngô dịu dàng. Còn Tần Dao của hiện tại
giống như đóa mẫu đơn đã nở rộ hoàn toàn, sắc nước hương trời, rực rỡ đến
choáng ngợp. Giọng nói của cô trong trẻo ngọt ngào, nghe cô nói chuyện, cảm
giác gió biển xung quanh cũng mang theo vị ngọt.
“Không sao đâu, Dao Dao tặng hết cho tôi rồi, giờ tôi làm chủ. Bác sĩ Hà, anh
chọn cái này đi, cái này đẹp này”
Trần Bảo Trân chọn một cái chuông gió nhét vào tay bác sĩ Hà làm anh lúng túng,
cầm cũng không xong mà không cầm cũng không được.
Cao Kiến Quốc đứng bên cạnh với khuôn mặt đơ ra, nhìn bác sĩ Hà kiểu gì cũng
thấy không thuận mắt.
van-nien-dai/chuong-41.html]
Trước đây, hàng xóm nhà anh là gia đình Bạch Thu Linh và Khương Định Hải.
Bạch Thu Linh tuy là vợ quê nhưng lại xinh đẹp, đảm đang, dạy bảo con cái và lo
liệu việc nhà đâu ra đấy, quan trọng nhất là nấu ăn rất ngon. Rất nhiều người đem
Trần Bảo Trân ra so với Bạch Thu Linh, nói cưới được người như Bạch Thu Linh
thì đời sau mới sướng, bảo anh không bằng lão Khương. Nói anh cưới được cô
gái thành phố là có cái mã bên ngoài chứ bên trong chẳng có gì.
Cao Kiến Quốc trong lòng cũng thấy khó chịu nên yêu cầu ở Trần Bảo Trân cao
hơn một chút, hai người nảy sinh tranh cãi. Lúc đầu Trần Bảo Trân yếu thế vì cô
không có lý, bởi trong khu đại tá quân đội, đa số các bà vợ đều cam chịu tần tảo
lo việc nhà, còn người chồng như Cao Kiến Quốc đã được coi là hàng hiếm rồi.
Thế nhưng từ khi bác sĩ Hà xuất hiện. ôi thôi, gã này đi xem mắt mà bắt đầu đòi
đến nhà nấu cơm, nói mình là bác sĩ nội khoa ít việc, đi làm về đúng giờ, không
phải phẫu thuật, tối về làm việc nhà, sau này còn kèm con học bài.
Trần Bảo Trân tin sái cổ, bắt đầu coi bác sĩ Hà là hình mẫu người chồng hoàn
hảo, nói trừ sự nghiệp ra thì Cao Kiến Quốc chẳng có điểm nào thắng được bác sĩ
Hà. “Đàn ông đúng là lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng bác sĩ Hà lương cũng có
thấp hơn anh bao nhiêu đâu, ít phụ cấp đi một tí nhưng có thời gian cho gia đình
là tốt rồi”
Nếu bác sĩ Hà mà cưới được Tần Dao thật thì đúng là mất mạng! Họ làm bạn cả
đời, vậy là anh sẽ bị vợ lải nhải so sánh suốt đời sao!
“Tiểu Tần, đồng chí Tần, cảm ơn cô” Bác sĩ Hà cầm chuông gió, cuối cùng cũng
dám liếc nhìn Tần Dao một cái.
Tần Dao mỉm cười với anh, trong lòng thầm thấy áy náy, định bụng tìm lúc nào đó
nói rõ với bác sĩ Hà rằng họ thực sự không thể thành đôi. Lần xem mắt trước cô
đã từ chối rồi, vậy mà Trần Bảo Trân và y tá trưởng Cát cứ thấy họ hợp đôi nên
cứ ra sức vun vào.
“Ơ? Cái này là y tá Tiểu Tần làm sao, khéo quá đi mất. Chị dâu này, chị có thể
nhường cho tôi một chuỗi được không?” Triệu Minh Kim cao ráo tuấn tú bỗng xuất
hiện cạnh họ như một chú chuột túi vọt ra khỏi rừng.
Khuôn mặt Triệu Minh Kim hơi dài, tuy rất khôi ngô nhưng Tần Dao cứ thấy anh
giống chuột túi, vừa to vừa ngố, nhưng nghe nói đồng chí Triệu này làm việc rất tỉ
mỉ, là người đàn ông tâm lý vô cùng.
Trần Bảo Trân nghi hoặc nhìn Triệu Minh Kim, còn Cao Kiến Quốc thì chuông
cảnh báo vang lên inh ỏi. Bác sĩ Hà có vẻ ngoài thư sinh nho nhã, không cùng
kiểu với Cao Kiến Quốc nên dù Trần Bảo Trân có khen thế nào anh cũng không
coi là đối thủ cạnh tranh, vì anh biết vợ mình không thích kiểu đó. Nhưng Triệu
Minh Kim trước mắt thì khác, anh ta có nét giống anh nhưng thanh tú hơn, lại còn
trẻ trung tuấn tú.
Quả nhiên, mắt Trần Bảo Trân nhìn Triệu Minh Kim ngày càng sáng lên, cô chủ
động cười hỏi: “Đồng chí này, cậu tên gì? Cũng vừa đi làm nhiệm vụ về à?”
“Triệu Minh Kim, chị dâu cứ gọi tôi là Tiểu Triệu được rồi”
Bác sĩ Hà còn chưa kịp phản ứng thì Cao Kiến Quốc đã bắt đầu căng thẳng, so
với Triệu Minh Kim thì bác sĩ Hà trông còn thuận mắt hơn nhiều.
Ánh mắt Cao Kiến Quốc u ám liếc qua Tần Dao — cô bạn thân của vợ anh. Từ khi
cô ấy đến, chất lượng cuộc sống hôn nhân của anh tốt lên thật, nhưng cô ấy cũng
giống như miếng mồi trên cần câu vậy, những gã đàn ông mà cô ấy câu đến toàn
là kiểu Trần Bảo Trân thích!
Ngay khi Trần Bảo Trân chọn một chuỗi chuông gió tặng cho Triệu Minh Kim, Cao
Kiến Quốc liền nháy mắt với bác sĩ Hà rồi cất giọng: “Bác sĩ Hà này, đúng rồi, Tiểu
Tần vừa đi biển về chắc chắn là thèm một bữa ngon đúng không? Bác sĩ Hà tâm
lý lắm, tối nay chúng ta không ăn đồ biển nữa, ăn đồ chạy trên cạn đi. Tôi và bác
sĩ Hà sẽ xuống bếp, đến nhà tôi nếm thử tay nghề nhé”
Trần Bảo Trân hưởng ứng: “Đúng đúng, bác sĩ Hà rang lạc ngon lắm đấy”