Tần Dao bất lực gật đầu, cô lên tiếng: “Hay là tối nay để mình nấu đi, bố mình là
đầu bếp, để mình trổ tài cho mọi người xem”
“Tôi tôi tôi tôi!!” Triệu Minh Kim gào lên: “Tôi có được tham gia bữa tiệc này
không?”
Vừa từ biển về, chắc chắn họ phải tự nấu nướng một bữa linh đình để vỗ về cái
dạ dày. So với việc tụ tập với đám đàn ông thô kệch, được ở cạnh y tá Tiểu Tần
thêm một lát, lại còn được nếm tay nghề của cô, đúng là chuyện phấn khích vô
cùng.
Cao Kiến Quốc còn chưa kịp từ chối, Trần Bảo Trân đã nhận lời ngay tắp lự: “Đến
đi, đến nhà chị ăn cơm luôn cho vui”
Cao Kiến Quốc: “”
Triệu Minh Kim sướng rơn, cầm chuỗi chuông gió trong tay, nghe nó bị gió biển
thổi kêu leng keng nghe cực kỳ vui tai. Năm người họ đứng một chỗ, lại thêm hai
mỹ nhân với phong thái khác nhau, muốn không gây chú ý cũng khó.
Cố Trình lúc này đã bàn giao xong công việc với cấp dưới, anh sải bước về phía
họ. Cao Kiến Quốc thấy anh thì vội nháy mắt ra hiệu, hạ thấp giọng: “Đội trưởng
Cố”
Cứu người như cứu hỏa, anh hy vọng Cố Trình có thể xách cổ cái gã Triệu Minh
Kim mặt dày này về.
Cố Trình ngược gió biển đi tới, anh ấn nhẹ vành mũ, khóe miệng khẽ nhếch, ánh
mắt đường đường chính chính đặt lên người cô gái phía trước. Sau một chuyến
hành trình dài, cô trông chẳng hề tiều tụy chút nào, chắc do toàn ở trong khoang
tàu nên làn da trắng mịn như trái vải vừa bóc vỏ, cảm giác cứ bấm nhẹ một cái là
ứa ra mật ngọt.
Nghĩ đến nụ hôn nơi khóe miệng và cảm giác mềm mại từ bàn tay ấy, lòng Đội
trưởng Cố như bị một chiếc lông vũ vô hình khẽ vuốt qua.
Trước đó trên tàu có quá nhiều người, Đội trưởng Cố phải giữ uy nghiêm nên
không dám nhìn cô quá nhiều, giờ thì cuối cùng cũng có thể nhìn một cách không
kiêng dè gì nữa.
— Dao Dao của anh.
Vượt qua được ngày hôm nay, thời hạn thử thách ba tháng lại ngắn đi một ngày.
Nén lại nụ cười nơi khóe miệng, Cố Trình lại gần rồi khẽ nheo mắt, lướt nhìn Triệu
Minh Kim và bác sĩ Hà đều thấp hơn mình, tự thấy bản thân “dung mạo xuất
chúng”.
Cố Trình từ nhỏ đã biết mình đẹp trai, nhưng anh không bận tâm lắm. Lúc lênh
đênh trên biển toàn đàn ông, anh sống rất thô kệch, giờ đã có cô gái mình thích,
anh chẳng khác nào con công đực đang xòe đuôi, bắt đầu biết chải chuốt bản
thân. Sáng sớm nay anh đã đặc biệt cạo râu rất kỹ. Bộ quân phục trên người cũng
được là phẳng phiu.
“Đội trưởng Cố, đây là chuông gió do y tá Tiểu Tần tự tay làm đấy, khéo tay thật,
làm đẹp quá trời, cô ấy tặng tôi một chuỗi này” Triệu Minh Kim lắc lắc chuỗi
chuông gió, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Một ánh mắt sắc lẻm quét qua chuỗi chuông gió trên tay Triệu Minh Kim, lướt qua
bác sĩ Hà, nhìn qua Trần Bảo Trân và cuối cùng dừng lại trên người Tần Dao.
Tần Dao ngẩng đầu nhìn trời: “”
Cao Kiến Quốc ho khẽ một tiếng, không biết có phải ảo giác không mà anh thấy
gió biển thổi qua bỗng lạnh ngắt, cứ như có băng giá vậy.
“Chuông gió?” Cố Trình đưa tay lấy luôn một chuỗi từ chỗ Trần Bảo Trân, “Đẹp
đấy, tôi cũng lấy một cái”
van-nien-dai/chuong-42.html]
“Không được, cái này Dao Dao cho tôi mà” Trần Bảo Trân vốn không ưa cái vẻ
“hung thần ác sát” của Cố Trình, vừa dữ vừa lạnh, xem mắt với hạng người này
chẳng khác nào xem mắt với chủ nhiệm ủy ban cách mạng trường học, khiến
người ta không thoải mái chút nào.
Cố Trình cầm lấy, không nói một lời. Trần Bảo Trân muốn giật lại nhưng không
dám.
Cao Kiến Quốc cười giảng hòa: “Ai thấy cũng có phần, tôi chia lại một chuỗi là
vừa vặn cả đôi đường”
Hành động này của Cố Trình rất kỳ quặc, nhưng Cao Kiến Quốc không nghĩ
nhiều, cứ tưởng anh có hứng thú với chuông gió thật. So với bác sĩ Hà và Triệu
Minh Kim, Cao Kiến Quốc yên tâm về Cố Trình nhất, vì vợ anh không thích kiểu
người như thế.
Cố Trình nhướng mày hỏi: “Mọi người làm gì ở đây?”
“Đội trưởng Cố, chúng tôi định đến nhà chị dâu ăn cơm, y tá Tiểu Tần bảo sẽ trổ
tài nấu nướng, anh phê chuẩn cho một tiếng đi” Triệu Minh Kim cười hì hì nói.
Nghe vậy, Cao Kiến Quốc vội nháy mắt với Cố Trình: Đội trưởng Cố, giúp tôi ngăn
cậu ta lại.
Cố Trình thầm nghiến răng, lạnh lùng nói: “Vậy lát nữa tôi cũng qua đó”
Cao Kiến Quốc trợn tròn mắt: “??!!!!!”
Chương 22
Căn bếp nhà họ Cao không lớn, lúc này đứng chật năm người, bốn người đàn
ông cao lớn và một phụ nữ. Với tư cách là chủ nhà, Cao Kiến Quốc chưa từng
nghĩ căn bếp nhà mình lại có ngày hôm nay?
Nồi niêu bát đũa không đủ dùng, Cao Kiến Quốc đầu óc mụ mị phải sang nhà thím
Béo mượn thêm đồ.
Tần Dao dùng khăn trắng quấn tóc, vừa tắm xong đã thay bộ đồ thường ngày, cô
cũng không ngờ sẽ thấy cảnh tượng này. Thật lòng mà nói bếp nhà họ Cao không
hề nhỏ, Trần Bảo Trân còn từng chê thiết kế dở vì bếp quá rộng, nhưng giờ mấy
gã đàn ông đứng trong đó, lập tức thấy chật ních.
Cao Kiến Quốc và bác sĩ Hà bảo muốn giúp bếp, Triệu Minh Kim bảo đến phụ việc
vặt, Cố Trình thì bảo mình không thể ngồi không mà nhìn, thế là mấy ông đàn ông
đều chui tọt vào bếp.
“Bác sĩ Hà anh tẩm ướp thịt đi, đồng chí Triệu anh rửa rau, Đội trưởng Cố anh
thái rau, còn Cao. anh Cao vẫn chưa về” Tần Dao ra lệnh, bắt ba người đàn ông
bắt tay vào việc, cô còn phải lau tóc một lát rồi mới vào xào nấu.
Bác sĩ Hà gật đầu, im lặng vùi đầu vào việc. Triệu Minh Kim hớn hở chuẩn bị rửa
rau, nước máy ở đây chảy yếu, hứng đầy một chậu phải đợi nửa ngày.
Cố Trình lôi ra hai con dao phay, đôi mày kiếm nhướng lên, bắt đầu mài dao.
Dao nhà họ Cao ít dùng nên không sắc lắm, việc phân công này đúng là hợp với
tâm trạng của Đội trưởng Cố lúc này.
Anh đúng là đang muốn “mài dao” thật.
Trong bếp ba người đàn ông bận rộn sục sôi, Trần Bảo Trân đứng tựa cửa gọt
táo, gọt xong gọi Tần Dao lại chia cho cô nửa quả, vui vẻ nói: “Chị em tốt thì phải
chia táo cho nhau chứ”
Tần Dao bật cười, hai người cùng ngồi ngoài sân hóng gió gặm táo.
Khương Định Hải nhà bên cạnh thấy hai người phụ nữ ngồi chơi xơi nước ngoài
sân, không nhịn được trêu chọc: “Cô giáo Trần, hôm nay nhà cô đãi khách mà?
Chủ nhà như cô không vào bếp bận rộn đi sao?”