Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 47



“Xoài này vừa mới hái đấy, để thêm vài ngày nữa là ngọt lịm đến khé cổ luôn”

“Trên đảo mình trái cây không thiếu, quanh năm bốn mùa đều có quả chín. Nhiều

cây ăn quả trong làng là do dân trồng, chỉ cần đưa vài xu vài hào là cả cây nhãn,

cây xoài muốn hái bao nhiêu tùy thích”

Ở trên đảo, nhà nào cũng có mảnh vườn nhỏ trồng cây ăn quả, chẳng cần chăm

sóc gì nhiều mà quả ra quanh năm. Những loại như vải, nhãn rất khó bảo quản,

hái xuống vài ngày là hỏng, nên người dân rất hoan nghênh ai đó bỏ ra chút tiền

lẻ để đổi lấy trái cây ăn.

Tần Dao mặc bộ đồ y tá trắng muốt, đội mũ y tá vào. Hôm nay là buổi đi làm đầu

tiên, chủ yếu là làm quen với môi trường, lát nữa cô còn phải đi dọn dẹp ký túc xá

và trải giường chiếu.

“Tiểu Tần, Tiểu Tần đến rồi đấy à?”

Y tá trưởng Cát gọi Tần Dao vào văn phòng. Dưới mắt bà hằn lên hai quầng thâm

đen xì, xếp thành mấy lớp, rõ ràng là đêm qua mất ngủ vì có chuyện phải suy

nghĩ.

Hôm qua Đội trưởng Cố có đến bệnh viện nói chuyện với bà một hồi.

Hôm nay gặp lại Tần Dao, đôi mắt đầy mệt mỏi nhưng vẫn sắc sảo của bà thoáng

qua vẻ hiểu thấu, thầm nghĩ hèn gì, hừ, đàn ông ai mà chẳng háo sắc.

So với Tần Dao của vài tháng trước, cô gái trước mắt đã rũ bỏ vẻ tròn trịa của

những ngày còn mỡ màng, đôi mắt long lanh như chứa nước, đôi gò má vẫn trắng

trẻo mịn màng nhưng giờ đây lại rực rỡ như một đóa trà hoa đang nở rộ, đẹp đến

nao lòng.

Dù đã gầy đi nhưng vóc dáng cô không hề khẳng khiu, mà đầy đặn, cân đối, toát

lên vẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Hơn nữa, điều hiếm có là phong thái của

cô gái này rất tốt, trên người phảng phất khí chất điềm đạm của người có học.

“Cháu đang hẹn hò với Đội trưởng Cố à?” Y tá trưởng Cát hỏi.

Tần Dao khẽ lắc đầu: “Cũng tính là vậy, mà cũng chưa hẳn, vẫn đang trong thời

gian thử thách ạ”

Trạng thái hiện tại của cô và Cố Trình cực kỳ mập mờ. Trước đó đã thỏa thuận là

thử thách ba tháng, đợi hết thời gian đó cô mới đồng ý chính thức hẹn hò, vậy mà

Cố Trình đã sốt sắng viết báo cáo yêu đương rồi.

Hễ Tần Dao định từ chối là anh lại dùng ánh mắt kiểu “em hôn tôi rồi mà định

không chịu trách nhiệm sao, em định làm đồ lưu manh à” để nhìn cô. Cái ánh mắt

đó trông tội nghiệp vô cùng, làm Tần Dao chỉ biết đầu hàng kêu cứu, đúng là

phạm quy mà!

Lúc Cố Trình không cố ý bày ra bộ mặt lạnh lùng uy nghiêm, gương mặt anh đúng

chuẩn kiểu “tiểu bạch hoa” cực phẩm, đẹp đẽ, thanh khiết không chút tà khí, trông

y hệt một cậu sinh viên đại học ngây thơ, sạch sẽ.

Khiến người ta vừa rung động vừa chẳng thể khước từ.

Tần Dao cứ thế bị mê hoặc mà đồng ý, sau đó mới tự nhủ “nam sắc hại người”,

may mà chính Cố Trình cũng chưa biết mình có cái bản lĩnh đó. Cô hy vọng lần

tới gặp lại sẽ là một “Đội trưởng Cố” đạo mạo ngoài sáng, chứ không phải “em

trai nhỏ Cố Trình” lén lút sau lưng. Cảm giác làm “vua Trụ” tuy tuyệt thật đấy,

nhưng trải nghiệm nhiều quá dễ tổn thọ, không trụ vững được, vả lại sau đó hay

thấy hối hận.

“Hừ” Y tá trưởng Cát cười lạnh vài tiếng, “Thời gian thử thách, đúng là anh ta tự

dát vàng lên mặt mình mà, sao anh ta không bay lên trời luôn đi, còn đòi thử

thách cháu nữa”

Tần Dao: “?!”

van-nien-dai/chuong-47.html]

Trong phòng im lặng đến lạ thường, gió thổi làm những tập hồ sơ giấy kêu sột

soạt. Tần Dao im lặng, còn y tá trưởng Cát thì đầy vẻ châm chọc.

“Nam nữ yêu nhau, vừa mắt thì đến với nhau, tìm hiểu xem có hợp không, hợp thì

tiếp tục, không hợp thì thôi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người hẹn hò mà

còn đưa ra cái gọi là thời gian thử thách, có biết xấu hổ không? Mấy ông làm lãnh

đạo này đúng là ăn sâu vào máu rồi” Y tá trưởng Cát nắm lấy tay Tần Dao,

giọng đầy bất bình.

Tần Dao thì cố gắng học theo vẻ mặt của Cố Trình. Cái gã đó dù sao cũng có một

điểm đáng học hỏi, chính là bộ dạng không cảm xúc, không để lộ tâm tư của Đội

trưởng Cố.

Những lời y tá trưởng Cát nói lọt vào tai cô chẳng khác nào đang mắng xéo cô cả.

Vì cái “thời gian thử thách” đó là do chính cô đề ra mà.

Tần Dao giữ vững nét mặt, cố gắng bình thản hỏi: “Y tá trưởng Cát, Đội trưởng

Cố đã nói gì với cô ạ?”

“Hôm qua anh ta cứ thế mà đi tới đây” Y tá trưởng Cát bắt chước vẻ lạnh lùng

của Cố Trình, lông mày nhướng lên, ánh mắt sắc sảo, cằm hơi hếch, phải nói là

bắt chước rất giống, trông rất có khí thế, “Lúc đó tôi còn tưởng anh ta định bàn

việc công gì cơ, lòng cũng hơi run, sau đó mới nói đến chuyện muốn hẹn hò với

cháu”

Cái bộ dạng bàn việc công ấy chẳng giống người đang yêu đương tí nào, hoàn

toàn không có vẻ ngượng ngùng như những nam thanh niên khác khi đến tìm bà.

Y tá trưởng Cát bị anh trấn áp, trong lòng nảy ra bao nhiêu suy đoán nhưng

không dám hỏi kỹ.

“Thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân, lúc đó tôi hỏi anh ta là

hai người đang hẹn hò à? Anh ta thế mà bảo vẫn chưa hẳn, còn nói cái gì mà

phải thử thách ba tháng, hừ, đàn ông đúng là cái giống ấy”

Tần Dao: “”

Tần Dao ngước nhìn trần nhà, chiếc quạt trần trên đầu kêu kẽo kẹt quay vòng,

thổi ra những làn gió mát lạnh.

Y tá trưởng Cát quan sát sắc mặt Tần Dao, thấy vậy thì thở dài một tiếng: “Đội

trưởng Cố điều kiện xuất sắc, là một đối tượng tốt, biết bao nhiêu cô gái trẻ thích

anh ta, cháu chắc cũng không ngoại lệ. Nếu cháu và Đội trưởng Cố thành đôi thì

cũng là chuyện tốt”

“Nhưng cháu chọn anh ta thì sẽ phải chịu chút ấm ức đấy”

“Tiểu Tần, cháu có thể đi tìm y tá Hứa Vân, cô ấy là một người phụ nữ hiền thục,

cháu nên học hỏi cô ấy cách dỗ dành đàn ông, chắc là sẽ vượt qua được thời

gian thử thách thôi” Y tá trưởng Cát không nói lời làm người ta nản lòng mà

ngược lại còn khuyến khích Tần Dao, nhưng bà biết Cố Trình là người đàn ông rất

khó chiều, Tiểu Tần bắt đầu phải chịu khổ rồi.

Tần Dao: “”

Cô còn biết nói gì nữa đây? Cô chỉ biết gật đầu. Đúng là gậy ông đập lưng ông

mà.

Cái gã Cố Trình hố người này!

“Nếu cháu có chịu ấm ức gì thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ đi nói chuyện với Đội trưởng

Cố giúp cháu”

Ngày đầu đi làm Tần Dao không có nhiều việc, buổi trưa ăn ở nhà ăn, buổi chiều

phụ giúp sắp xếp dụng cụ, không còn việc gì khác nên y tá trưởng cho cô đi dọn

ký túc xá.

Ký túc xá nhân viên bệnh viện là một căn phòng nhỏ mười mét vuông cho hai

người ở, có phòng vệ sinh riêng, nằm ở tầng ba. Cô ở cùng phòng với Trương Vũ

Phi. Cửa gỗ sơn xanh, bước vào phòng là thấy hai chiếc giường sắt dát gỗ đơn

giản, đúng vậy, đó là “giường bệnh”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.