Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 59



Cô cẩn thận từng chút một nhổ cây con ra, cầm xẻng nhỏ đào hố, rất nhanh sau

đó đã trồng xong một hàng cải thìa xiêu xiêu vẹo vẹo.

Khóe mắt Cố Trình giật giật liên hồi.

Tần Dao cũng biết mình trồng xấu, nhưng trồng rau chứ có phải trồng hoa đâu,

rau củ dựa vào nội hàm để xuất chúng chứ không dựa vào nhan sắc, trồng thưa

thớt một chút lại càng có lợi cho việc quang hợp.

Cố Trình nhìn không nổi nữa, bước tới nhổ mấy cây cải cô vừa trồng lên, trồng lại

từ đầu.

Tần Dao nổi giận: Trồng không sống là tại anh đấy!

Anh chưa học bài Chuyện ông Quách Gù trồng cây à? Trồng xong rồi thì đừng có

mà động vào nó!

Cố Trình quay đầu lại, Tần Dao đang ngồi xổm bên cạnh anh, vừa phàn nàn vừa

đào đất. Cô không đội mũ, búi tóc kiểu đóa hoa bồng bềnh, nhìn từ góc nghiêng,

gò má cô tròn trịa hơi phồng lên, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn vểnh cao, tay thì làm

việc mà miệng thì lải nhải oán trách, trông đáng yêu cực kỳ.

Nếu trồng không sống, tôi dẫn em xuống đại đội trộm rau. Cố Trình làm việc

nhanh nhẹn hơn cô nhiều, anh cầm lấy bầu cà chua.

Tần Dao nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc tột độ: Đây là lời mà Đội trưởng Cố có

thể nói ra sao? Lại còn dùng từ trộm, cẩn thận kẻo bị bắt đi bóc lịch đấy.

Vậy đổi từ khác, là đi phối hợp.

Rau củ chẳng đáng bao nhiêu tiền, một cân chỉ vài hào vài xu, một người một

ngày cũng không ăn hết một cân lá rau. Các đại đội khác nhau trồng những loại

rau khác nhau, thường xuyên trao đổi phối hợp với nhau.

Cố Trình cười nói xong, anh chớp chớp mắt, muộn màng nhớ ra là mình vẫn đang

giận.

Cười cái gì mà cười, phải giận chứ!

Anh cố tình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt như thời tiết tháng sáu, thay đổi trong

nháy mắt.

Tần Dao: ..

Cô khuyên nhủ: Bớt giận lại đi, tức giận nhanh già lắm đấy.

Sắc mặt Cố Trình cứng đờ, hai chữ nhanh già đã đâm trúng tử huyệt của anh.

Tần Dao nhịn cười, cô liếc nhìn giàn mướp ở ruộng rau bên cạnh. Lúc này cô và

Cố Trình đang ngồi xổm dưới đất, giống như hai chú lợn đang ngồi trước máng ăn

vậy, cho dù lén đặt chân vào máng cũng chẳng ai nhìn thấy.

Thế là cô nhanh chóng hôn một cái lên mặt ai đó.

Một nụ hôn chạm nhẹ rồi tách ra ngay, như chuồn chuồn lướt nước.

Cố Trình quay mặt đi, một lần lạ hai lần quen, đôi tai của anh đã tích lũy đủ kinh

nghiệm, mức độ thân mật thế này chưa đủ để làm tai anh đỏ bừng lên.

Kìm nén khóe môi đang chực chờ nhếch lên, Đội trưởng Cố chê bai: Toàn mấy

chiêu cũ rích, đừng tưởng làm thế này là tôi sẽ tha thứ cho em.

Chẳng thành tâm tí nào, miệng tôi mọc ở đằng trước cơ mà.

Ai đó mặt dày ám chỉ rõ màng màng, con người ta mà, bản chất vốn là tham lam

vô độ.

Tần Dao cố gắng nhịn xuống thôi thúc muốn đạp cho anh một cái, giây tiếp theo,

giống như con ngao đang phun cát trong nước, cô nhanh chóng vươn đầu ra hôn

lên môi Cố Trình một cái, rồi ngay lập tức rụt đầu vào vỏ.

Gò má cô hơi nóng lên, cúi đầu lấp đất: Được rồi được rồi, đừng có mà được

đằng chân lân đằng đầu, quá đáng hơn nữa là tôi kéo dài thời gian thử thách đấy.

Cố Trình nhìn chằm chằm vào mắt cô: Thời gian thử thách còn có thể rút ngắn

không?

Tần Dao: ..

van-nien-dai/chuong-59.html]

Đôi mắt Đội trưởng Cố lóe lên tia tinh ranh, trước mắt anh như hiện ra một lục địa

mới: Em tặng cho người đàn ông khác hai chiếc khăn tay, thời gian thử thách kiểu

gì cũng phải bớt đi một tháng chứ nhỉ?

Tôi kéo dài thêm một tháng!

Em dám!

..

Hai người ở ngoài ruộng tranh cãi ỏm tỏi, lúc gay gắt Tần Dao quệt một vốc bùn

lên mặt Cố Trình, Cố Trình cũng quệt lại một vốc bùn lên mặt cô, hai người trồng

rau mà suýt chút nữa tự chôn sống luôn cả chính mình.

Sau giàn mướp, có một người đang lặng lẽ đứng đó. Y tá trưởng Cát nghe

chuyện của Chu Phương Vũ, bà hơi nhíu mày, biết Tần Dao giờ này đang trồng

rau nên mò tới xem tình hình, sẵn tiện hái vài quả dưa chuột.

Dù sao thì Cố Trình và Tần Dao cũng là do bà làm mối, y tá trưởng Cát mong mỏi

họ sẽ thành đôi.

Nghe tiếng này, không lẽ hai đứa đang cãi nhau à?

Tiểu Tần? Hai đứa cãi nhau đấy à?

Hai người đang bôi bùn cho nhau bỗng cứng đờ người. Tần Dao không thể tin nổi

quay đầu lại nhìn, còn Cố Trình thì hơi cúi đầu, ra sức dùng mu bàn tay lau sạch

mặt.

Tần Dao bị quệt đầy bùn đen lên mặt, gương mặt trắng ngần giờ đen thui như

vừa đi đào than về.

Y tá trưởng Cát tức khắc bật cười thành tiếng: Ha ha ha ha, Tiểu Tần, cháu làm

sao thế này?

Đội trưởng Cố, cậu quay đầu lại nhìn tôi xem nào? Y tá trưởng Cát cười xong,

ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.

Cố Trình phủi phủi tay, thản nhiên đứng dậy, cho dù trên người dính bùn nhưng

nhìn biểu cảm bình tĩnh kia, trông anh vẫn như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi

tanh mùi bùn.

Y tá trưởng Cát tặc lưỡi hai tiếng: Hai đứa đứa thì da trắng, đứa thì áo trắng, giờ

thì chẳng đứa nào trong sạch cả.

Chưa thấy ai yêu đương mà lại thành ra thế này bao giờ.

Không đi xem phim, không đi dạo công viên, không bàn chuyện danh tác văn học

trăng thanh gió mát, lại chạy ra ruộng rau cãi nhau rồi bôi bùn lên mặt nhau.

Cặp nam nữ này cộng tuổi lại cũng gần năm mươi rồi, sao mà cứ như hai đứa trẻ

năm tuổi vậy, thật khiến người ta không nỡ nhìn.

Lúc trước bà chẳng phải đã bảo Hứa Vân dạy Tần Dao cách lấy lòng đàn ông

sao? Sao lại học thành ra thế này rồi.

Nhìn bộ dạng này của Đội trưởng Cố, đùa giỡn ầm ĩ, xem ra cũng chẳng giống

như đang tức giận.

Tần Dao chủ động nói: Y tá trưởng Cát, thời gian thử thách kéo dài rồi ạ.

Y tá trưởng Cát nghe xong ngẩn người, bà dùng ánh mắt không mấy thiện cảm

lườm Cố Trình, hận không thể ném cho anh một vốc bùn vào mặt: Kéo dài thời

gian thử thách, Đội trưởng Cố, thế này thì cậu quá đáng quá rồi.

Cố Trình đen mặt: Y tá trưởng Cát, bà đến đúng lúc lắm, thời gian thử thách rút

ngắn một nửa, ngày mai tôi đi nộp báo cáo kết hôn.

Tần Dao: Không cho phép!

Y tá trưởng Cát: ?

Y tá trưởng Cát bước chân hẫng hụt hái hai quả dưa chuột mọng nước đi về nhà,

bà ngồi ở cửa lột vỏ đậu Hà Lan, lột một cách lơ đãng.

Đợi đến khi chồng bà là Trịnh Vĩnh Lợi về, tiếng động làm bà giật mình, y tá

trưởng Cát mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, bà đột nhiên vỗ mạnh vào đùi một cái:

Mình bị thằng nhóc này dắt mũi rồi!

Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu cũng đoán ra được sự thật, thử thách cái gì

chứ, ngay từ lúc thay mặt Phó chủ nhiệm Tiêu đi xem mắt Tần Dao, cái thằng

nhóc họ Cố này đã sớm có mưu đồ bất chính rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.