Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50

Chương 61



“Việc phân lớp xóa mù chữ làm rất tốt, cứ để đám trẻ này tạm thời học ở đó đi,”

Mục Lan cảm thấy khả năng xưởng 856 tự xây trường là cao hơn cả, nên dứt

khoát bảo: “Để tôi sang phía xưởng 856 vận động trước, họ mà xây được

trường thì không còn gì bằng”

Diệp Mãn Chi hỏi: “Vậy còn con? Hay là con cũng sang Phòng Giáo dục hỏi

thử xem sao, chúng ta chia quân ra hành động ạ!”

Phòng Giáo dục quận nổi tiếng là “vắt cổ chày ra nước”, Mục Lan thấy khả

năng xin được chỉ tiêu là không lớn, nhưng thấy lớp trẻ đang hăng hái công

tác, bà cũng không muốn dội gáo nước lạnh.

“Được rồi, con cứ qua Phòng Giáo dục chạy chọt thử xem. Đừng đi một mình,

chọn lấy một người trong số Lưu Kim Bảo hoặc Triệu Nhị Hạ, để nam đồng chí

đi cùng cho tiện”

Mục Lan lo xa, Tiểu Diệp còn quá trẻ, phụ nữ trẻ tuổi ra ngoài chạy vầy quan hệ

thì vẫn nên chú ý an toàn là trên hết.

Bà định bụng gợi ý cho Lưu Kim Bảo đi cùng, vì cậu chàng đó đầu óc lanh lợi,

khéo ăn khéo nói, hợp với việc đi giao dịch bên ngoài.

Thế nhưng, Diệp Mãn Chi lại bỏ qua Kim Bảo, trước khi đi đã gọi ngay Triệu Nhị

Hạ theo cùng.

Triệu Nhị Hạ người cao mã đại, lại thạo việc chạy chân, tuy đầu óc có vẻ không

được nhạy bén cho lắm, nhưng ra ngoài đường thì vẫn đắc lực hơn Lưu Kim

Bảo.

Diệp Mãn Chi nói anh ta đầu óc không nhạy không phải là để châm chọc.

Người này có nhiệt huyết công tác thật, hiếm nỗi toàn dùng sai chỗ. Có đôi vợ

chồng trẻ mới cưới đến phường đăng ký kết hôn.

Lúc người ta ra về, Triệu Nhị Hạ tưởng mình lịch sự nên bồi thêm một câu:

“Hoan nghênh lần sau lại tới”.

Kết quả là bị bà mẹ vợ đi cùng mắng cho rát mặt suốt hơn mười lăm phút đồng

hồ.

Lưu Kim Bảo sau lưng liền đặt cho anh ta cái biệt danh là “Triệu Nhị Ngáo”.

Diệp Mãn Chi tuy cũng là người mới, nhưng cô đã làm việc ở phường trước đó

hai tháng, so với Triệu Nhị Hạ thì cũng tính là bậc tiền bối rồi.

Vì vậy, khi cô đề nghị dẫn Triệu Nhị Hạ lên quận làm việc, đồng chí Nhị Hạ

chưa từng đặt chân đến Phòng Giáo dục liền gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

Phòng ban phụ trách xét duyệt thành lập trường là Khoa Văn giáo.

Khi hai người đến nơi, trước cửa Khoa Văn giáo đã có hơn mười người đứng

xếp hàng.

Diệp Mãn Chi nhìn thấy một gương mặt hơi quen ở bên trong, chủ động lại gần

chào hỏi: “Chị Lưu, xã các chị cũng định xây trường ạ?”

Lưu Quế Vinh là người xã Công Nông, bãi tha ma mà xưởng 656 chiếm dụng để

mở rộng có một nửa thuộc về xã này.

Lúc Diệp Mãn Chi xử lý vụ quần chúng ẩu đả đã từng gặp chị ta ở xã Công

Nông.

Lưu Quế Vinh rõ ràng là không nhớ cô là ai, nhưng người làm việc ở cơ sở đa

phần đều rất tự nhiên, vừa nãy chưa quen thì giờ quen ngay thôi mà.

“Ơ kìa, lại đây ngồi với chị!” Lưu Quế Vinh nhiệt tình vỗ vỗ vào cái ghế bên

cạnh, “Các em cũng đến xin chỉ tiêu xây trường à?”

Diệp Mãn Chi gật đầu hỏi: “Chị Lưu, chị đến đây bao lâu rồi? Lãnh đạo ý tứ thế

nào ạ?”

“Chị chực ở đây bốn ngày rồi, mà đến giờ vẫn chưa diện kiến được mặt mũi

Khoa trưởng Lữ đâu!”

“” Diệp Mãn Chi kinh ngạc hỏi, “Cửa Khoa Văn giáo khó vào thế cơ ạ?”

Chị Lưu hất hàm ra hiệu xung quanh: “Em nhìn những người đang xếp hàng ở

đây xem, toàn là đến xin chỉ tiêu mở trường cả, Khoa trưởng làm sao mà tiếp

hết cho xuể?”

Những cán bộ đến đây làm việc thực ra trong lòng đều biết rõ là chuyện chẳng

thành đâu.

Nhưng dù không thành thì vẫn phải đến, ai bảo đây là nhiệm vụ lãnh đạo giao

phó cơ chứ.

Tuy không có kết quả, nhưng việc họ chạy đôn chạy đáo lên Phòng Giáo dục

ngày đêm ít nhất cũng chứng minh được là họ đã nỗ lực tranh đấu.

Không có công lao thì cũng có khổ lao!

Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, tình hình phố Quang Minh khác hẳn với các đơn vị

khác.

Người khác là ngửa tay xin tiền.

Còn phố Quang Minh họ đã có sẵn một phần kinh phí xây dựng rồi, dù chẳng

biết Chủ nhiệm Mục định huy động vốn từ đâu, nhưng lãnh đạo bảo có là có

thôi.

Thế nên, Diệp Mãn Chi cảm thấy phố Quang Minh vẫn có hy vọng nhất định để

giành được cái chỉ tiêu mở trường này.

“Nhị Hạ, anh cao ráo, ra ngoài xem thử ai là Khoa trưởng Văn giáo đi”

Văn phòng Khoa Văn giáo ở tầng một, cứ để Triệu Nhị Hạ từ cửa sổ bên ngoài

tòa nhà nhìn vào trong, có khi lại thấy được vị Khoa trưởng kia.

Triệu Nhị Hạ gãi đầu, khó xử bảo: “Tôi đã thấy mặt Khoa trưởng bao giờ đâu,

sao biết ai là Khoa trưởng được?”

“Chỗ ngồi của Chủ nhiệm Mục và Phó chủ nhiệm Trương nhà mình ở đâu thì

chỗ của Khoa trưởng và Phó khoa trưởng ở đó” Diệp Mãn Chi dựa vào quan

sát của mình mà chỉ điểm: “Lãnh đạo không bao giờ ngồi gần cửa đâu, gác cửa

toàn là mấy đứa lau tâu như chúng mình thôi. Anh nhìn vào cửa sổ, cái chỗ

nào xa cửa nhất, tầm nhìn tốt nhất, tám phần mười là chỗ của Khoa trưởng”

Triệu Nhị Hạ ghi nhớ lời dặn, lon ton chạy ra ngoài.

Diệp Mãn Chi chắp tay sau lưng đi đi lại lại ngoài hành lang.

Tình hình phố Quang Minh không giống nơi khác, cứ đi xếp hàng theo đám

đông này thì chẳng có tiền đồ gì đâu.

Khoa trưởng không những không tiếp mà còn phải trốn họ như trốn tà ấy chứ.

Muốn lấy được chỉ tiêu, bước đầu tiên là phải bắt được chuyện với lãnh đạo!

Nếu không thì dù có canh ở đây cả năm trời cũng vô ích.

Cô tính toán trong lòng rất hay, nhưng bên kia Triệu Nhị Hạ lại tiu nghỉu trở về.

“Tiểu Diệp ơi, rèm cửa Khoa Văn giáo kéo kín mít rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì bên

trong cả”

61.html]

Diệp Mãn Chi: “”

Ban ngày ban mặt mà kéo rèm làm cái gì không biết!

Xem ra trước đó cũng có người nghĩ ra cách giống cô, định đứng ngoài Phòng

Giáo dục để lân la làm quen với Khoa trưởng rồi.

Tạm thời chưa vén được bức màn bí mật của Khoa trưởng, hai người đành phải

xếp hàng chờ đợi như bao người khác.

Họ đến liên tiếp ba ngày, cũng giống như chị Lưu ở xã Công Nông, vẫn bặt vô

âm tín về vị Khoa trưởng.

Cánh cửa tiếp khách của Khoa Văn giáo mỗi ngày đều có một nhân viên đứng

gác.

Diệp Mãn Chi ở ngoài ba ngày, tịnh không thấy ai ra vào bằng lối đó.

Ba căn phòng bên cạnh dường như thông nhau, hàng chục người cứ ra ra vào

vào từ văn phòng ở cuối hành lang, chẳng tài nào phân biệt được ai với ai.

Ngày đầu tiên đến họ đi tay không.

Ngày thứ hai tự chuẩn bị nước uống và lương khô.

Ngày thứ ba Diệp Mãn Chi mang thêm một cái đệm ngồi thật dày, cái ghế

ngoài cửa hơi cứng, ngồi làm cô đau cả mông.

Triệu Nhị Hạ ngồi xổm dưới đất lầm bầm: “Cái vị lãnh đạo Khoa Văn giáo này

không biết có phải xuất thân đánh du kích không nhỉ? Sao mà cứ như bóng

chim tăm cá thế không biết?”

“Tôi hỏi thăm rồi, Khoa trưởng là một cụ ông, còn Phó khoa trưởng là một đồng

chí nữ, tính theo tuổi tác thì chắc cũng xấp xỉ Chủ nhiệm Mục thôi” Diệp Mãn

Chi vỗ vai anh ta bảo: “Nhị Hạ, anh gắng thêm tí nữa, ra ngoài cửa sổ rình nửa

buổi xem, biết đâu lại thấy được chân dung đích thực của lãnh đạo”

Triệu Nhị Hạ nhét miếng màn thầu vào miệng, tu một ngụm nước lã rồi bảo:

“Được, hôm nay gió to, để tôi xem gió có thổi lật được cái rèm kia lên không”

Anh ta ra ngoài canh chừng, lúc gần tan tầm đột nhiên chạy xộc vào báo tin

cho Diệp Mãn Chi: “Tôi nhìn thấy rồi, có một đồng chí nữ ngồi sau bàn làm

việc, mặc sơ mi màu xanh lá, tóc ngắn”

Anh ta cố gắng miêu tả thật chi tiết cho Diệp Mãn Chi, vô tình quay đầu lại thì

thấy ngay một đồng chí nữ từ văn phòng cuối hành lang bước ra.

“Kìa kìa, chính là người đó! Tóc ngắn, đeo kính đấy!”

Diệp Mãn Chi vội kéo anh ta đuổi theo.

Đồng chí nữ đó còn đi cùng hai nam đồng chí nữa, ba người vừa đi vừa trò

chuyện.

Đột ngột xông tới bàn công việc thì có vẻ không ổn, Diệp Mãn Chi cứ lẳng lặng

bám theo sau, định đợi lúc đối phương tách đoàn ra thì mới tiến lên bắt

chuyện.

Kết quả là ba người này nói qua nói lại thế nào mà đi thẳng đến cửa nhà tắm

công cộng.

Hai người đàn ông rẽ trái sang phía nhà tắm nam, đồng chí nữ rẽ vào khu nhà

tắm nữ bên phải.

Diệp Mãn Chi và Triệu Nhị Hạ đồng thời ngớ người.

Triệu Nhị Hạ lẩm bẩm: “Sao vừa tan làm đã đi tắm luôn nhỉ?”

“Chắc đây là nhà tắm của cơ quan họ, cũng giống bể tắm của xưởng 856 thôi,

công nhân tan làm là tót vào nhà tắm luôn cho tiện, khỏi phải chạy đi chạy lại”

“Thế giờ tính sao? Có đợi nữa không?”

Diệp Mãn Chi liếc nhìn cửa bán vé, dặn dò: “Nếu anh không muốn tắm thì cứ

đứng ngoài này đợi, để tôi vào gặp vị Phó khoa trưởng kia”

Cô đến quầy mua vé, tiện tay mua thêm chiếc khăn mặt rồi đường hoàng bước

vào nhà tắm.

Trong bể tắm vòi hoa sen ít nên nhiều người phải xếp hàng chờ, Diệp Mãn Chi

dứt khoát cởi đồ, cầm chiếc khăn mới mua, lần theo các vòi hoa sen mà tìm

kiếm.

Đến hàng cuối cùng, quả nhiên thấy Phó khoa trưởng Khoa Văn giáo đang gội

đầu dưới vòi nước trong cùng.

Cô thản nhiên đi tới xếp hàng ngay sau bà ta, trong bụng nhẩm tính lát nữa

phải chào hỏi thế nào cho phải.

Dẫu sao bàn công chuyện trong nhà tắm thì cô cũng mới làm lần đầu.

Đợi vị Phó khoa trưởng kia gội đầu xong, ngẩng lên nhìn, cô nắm chặt nắm tay

tự cổ vũ mình, rồi cất giọng quan tâm hỏi: “Đại thím đi một mình ạ? Có cần

cháu giúp kỳ lưng không?”

Chương 34: Lân la quan hệ với đồng chí đại diện quân sự.

Là Phó khoa trưởng Khoa Văn giáo của Phòng Giáo dục, Đường Ngưng nắm rõ

như lòng bàn tay tình hình ngoài cửa phòng mình.

Vừa nghe Diệp Mãn Chi mở lời, bà đã nhận ra ngay.

Đây chính là một trong những cán bộ hay chực chờ ngoài cửa.

Cô gái này trẻ tuổi, lại xinh xắn, lúc mọi người đi ngang qua hành lang đều

không tự chủ được mà liếc nhìn thêm vài cái.

Thế nhưng, cho dù có là tiên giáng trần đi chăng nữa, thì cũng không thể đuổi

theo tận vào nhà tắm thế này chứ?

Còn ra thể thống gì nữa!

Đường Ngưng trong lòng không vui, cau mày bảo: “Tôi không cần kỳ lưng, đồng

chí này làm sao thế? Có ai đời lại vào nhà tắm để chặn người ta thế này

không!”

Không ngờ mình lại bị lộ nhanh thế, Diệp Mãn Chi thầm than trong lòng, rồi

học theo điệu bộ của Trịnh Đông Muội, hỏi một câu thẳng tuột: “Tại sao vào

nhà tắm lại không được nói chuyện ạ? Chủ nhiệm của chúng con bảo rồi, làm

công tác cách mạng phải giống như các chiến sĩ giải phóng quân mở đường

vào Tây Tạng, một là không sợ khổ, hai là không sợ chết. Cán bộ cơ sở

chúng con nhất định phải dùng mọi cách, vắt óc suy nghĩ, toàn tâm toàn ý

phục vụ nhân dân!”

Đường Ngưng: “”

Cái đứa trẻ này sao mà khờ khạo thế nhỉ? Bà đang nói chuyện với đầu gối đấy

à?

“Cô ở đơn vị nào? Đi làm được bao lâu rồi?”

“Con tháng này mới đi làm ạ,” Diệp Mãn Chi mở to mắt, vẻ mặt đầy căng thẳng

nhìn bà, “Đại thím ơi, thím không định mách lẻo với Chủ nhiệm của con đấy

chứ? Con. con thực ra có làm gì đâu ạ? Con chỉ nói chuyện với thím một lát

thôi, đâu có cản thím tắm rửa đâu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.