Chị hai với Diệp Mãn Đường là chị em ruột, đối phương sinh con thì đương
nhiên chị dâu phải tận tâm bày tỏ chút ít.
Diệp Mãn Chi vội vàng hỏi: “Chị dâu, chị mua bao nhiêu sữa bột thế? Nếu chị
chắc chắn tặng sữa thì em không mua nữa, tặng nhiều quá chưa chắc đã vào
được bụng chị hai đâu”
“Chị mua hai túi sữa bột với hai túi cao lỏng lúa mạch”
Hoàng Lê xách cái túi lưới, bên trong đựng gì nhìn một cái là rõ ngay.
Ngoài sữa bột và cao lỏng lúa mạch, bên dưới còn có mười mấy cái đồ hộp vỏ
sắt.
Diệp Mãn Chi liếc qua một cái, thầm tặc lưỡi trong lòng: thịt kho tàu, thịt hộp,
cá mòi hộp đều đủ cả.
Một hộp thịt còn đắt hơn một cân thịt lợn.
Chị dâu ba đúng là chịu chi thật đấy!
Nhưng cô cảm thấy đống đồ hộp này có thể sẽ làm Thường Nguyệt Nga nổi
đóa.
Thường Nguyệt Nga vốn chẳng ưa gì chị dâu ba, hành động mua một đống đồ
hộp rất có thể sẽ bị bà hiểu thành chị dâu ba chê cơm bà nấu không ngon.
Diệp Mãn Chi dùng dư quang quan sát phản ứng của người bên cạnh, quả
nhiên thấy vẻ mặt bà không được tốt cho lắm.
“Chị dâu, mua đồ hộp có cần phiếu thực phẩm phụ không chị?”
“Không cần phiếu em ạ”
“Ồ ồ, thế tí nữa em cũng mua hai hộp cho bố ăn. Ý này của chị hay đấy, mua đồ
hộp không cần phiếu, tiện hơn mua thịt lợn nhiều. Bố với anh ba dạo này tăng
ca suốt ở phân xưởng, cho họ ăn chút đồ ngon bồi bổ”
Hoàng Lê cảm thấy cô em chồng từ ngày đi làm ở phường thì hiểu chuyện và
dễ nhìn hơn hẳn.
Cứ dồn hết sức lực ra bên ngoài thì thực sự tiết kiệm được cho gia đình bao
nhiêu rắc rối.
Chị thuận theo lời Diệp Mãn Chi nói: “Các anh ấy tăng ca trong xưởng, dinh
dưỡng có khi không theo kịp, chị mua ít đồ hộp để các anh ăn thêm”
Thực tế thì đồ hộp không phải mua cho Diệp Mãn Đường ăn.
Cơm nước ở nhà ăn xưởng 856 khá ổn, chuyện dinh dưỡng không cần chị phải
lo.
Số đồ hộp này là chị chuẩn bị cho thời kỳ đặc biệt.
Ở hiện đại chị không sống trong cảnh đại phú đại quý, nhưng cũng chưa bao
giờ để cái miệng phải chịu thiệt.
Con đường phía trước chưa biết ra sao khiến lòng chị luôn thấy bất an, không
tích trữ thêm chút đồ ăn thì chị không tìm thấy cảm giác an toàn.
Đồ hộp tuy đắt nhưng hạn sử dụng dài, dễ bảo quản, không giống như lương
thực hay miến dong hay bị chuột gặm.
Nhân lúc không cần phiếu, trong tay lại có tiền dư, chị muốn mua nhiều một
chút.
[Thêm hai năm nữa, có lẽ có tiền cũng chẳng mua nổi những thứ này đâu.
Trong sách nói năm 58 bắt đầu có dấu hiệu thiếu hụt vật tư rồi]
[]
[]
[Giờ cứ tích trữ thêm ít lương thực, đồ hộp và vitamin, nếu cái nào sắp hết hạn
thì mua cái mới thay vào. Tuy hơi phiền phức một chút nhưng còn tốt hơn là
sau này phải nhịn đói]
Diệp Mãn Chi đã lâu không đặc biệt chú ý đến chị dâu ba, đột nhiên thấy dòng
chữ vàng hiện lên hư ảo khiến cô hơi ngẩn người.
Chị dâu ba nói thế là có ý gì?
Nhà họ có cả công nhân lẫn cán bộ, lương của chính cô cũng không hề thấp,
sao có thể để chị ấy phải nhịn đói được?
Cô quay người nhìn về phía quầy hàng ở tầng hai, hàng hóa ở đó bạt ngàn, thứ
gì cũng có, sao mà thiếu hụt vật tư được chứ?
Trong lòng Diệp Mãn Chi đầy thắc mắc, lúc chị dâu ba xách đồ rời đi, cô cũng
chẳng kịp phản ứng gì.
Thường Nguyệt Nga vỗ nhẹ vào tay cô một cái rồi bảo: “Cứ khéo lo! Còn tìm cớ
cho nó nữa! Mẹ thấy đống đồ hộp đó là nó mua cho riêng nó ăn thì có! Cái đứa
vợ thằng ba này không biết bị cái chứng gì, lần nào mua đồ cũng mua cả đống,
chỗ miến bị chuột gặm còn chưa ăn hết kìa, lại mua thêm một đống đồ hộp,
chẳng có ai biết lo toan cuộc sống như nó cả!”
“Đồ hộp nhìn là thấy ngon rồi mẹ! Con còn chưa được ăn thịt kho tàu đóng hộp
bao giờ đây,” Diệp Mãn Chi khoác tay bà bảo, “Đi thôi mẹ, mẹ con mình cũng
mua vài hộp về ăn thử đi!”
Sau ngày hôm đó, Diệp Mãn Chi đặc biệt lưu tâm đến tình hình cung ứng hàng
hóa ở chợ và hợp tác xã mua bán.
Cô cũng hỏi thăm anh năm về tình hình sản xuất của các hợp tác xã nông
nghiệp xung quanh.
Tóm lại là dự trữ vật tư dồi dào, tình hình vô cùng khả quan, hoàn toàn không
cần lo lắng.
Nhưng chị dâu ba chắc chắn không đời nào lại mạo hiểm để bị gia đình hiểu
lầm mà đi tích trữ lương thực vô cớ đúng không?
Nếu chị ấy đã nói là hai năm nữa, thì có lẽ hai năm nữa mới xảy ra chuyện.
Chuyện chưa đến trước mắt nên Diệp Mãn Chi cũng chẳng thấy lo lắng mấy, cô
chỉ theo bản năng mua thêm ít đồ hộp và kẹo bánh.
Tiếc là ý chí cô quá bạc nhược, đồ mua về toàn bị chính cô ăn sạch.
Điều này khiến cô thầm khâm phục sức kiềm chế của chị dâu ba.
Diệp Mãn Chi tranh thủ thời gian sang nhà chị hai một chuyến, tặng chị một
túi sữa bột và nửa giỏ trứng gà.
Bà cụ Từ không khách sáo mà bắt bẻ: “Cùng là anh chị em ruột thịt cả, chị dâu
ba của cháu hôm kia tặng hai túi sữa bột với hai túi cao lỏng lúa mạch, lại còn
tặng thêm một con gà trống choai nữa. Giờ cháu dù sao cũng là cán bộ rồi,
sao lại chẳng hào phóng bằng chị dâu ba thế?”
“Đại thím ơi, thím đúng là tài thật, có ai đời lại đi bắt bẻ quà ngay trước mặt
người tặng thế không?”
“Chúng mày là chị em ruột, có gì mà tôi không nói được?”
63.html]
Diệp Mãn Chi cười tươi rói đáp: “Cháu với chị cháu là chị em ruột, chứ cháu với
thím có phải ruột rà gì đâu. Cũng may chị cháu là chị ruột, không thì bị thím
mắng mỏ một trận thế này là lần sau cháu không thèm đến nữa đâu!”
“Xem cái con bé này nói kìa!”
“Hì hì, thím ơi, giờ cháu đã là cán bộ phường rồi đấy,” Diệp Mãn Chi chém gió
chẳng chút áp lực, “Bình thường toàn người ta mang quà đến tặng cháu thôi,
cháu có lòng mang quà đến nhà thím là thím nên thầm vui mừng đi nhé!”
Bà cụ Từ nghe thấy thế thì sáng mắt lên, vội vàng trố mắt hỏi: “Giờ có người
tặng quà cho cháu thật à?”
“Tất nhiên rồi ạ, có người còn trực tiếp nhét tiền vào tay cháu luôn! Nhưng mà
cháu không nhận, còn báo cáo lại với lãnh đạo nữa. Làm cán bộ như chúng
cháu phải tuân thủ ‘Ba kỷ luật lớn, Tám mục chú ý’ của cán bộ Đảng và chính
quyền, không lấy cái kim sợi chỉ của quần chúng!”
Bà cụ Từ bị cô lừa cho quay như chong chóng, bụng bảo dạ con bé út nhà họ
Diệp này phất thật rồi.
Nói năng cứ gọi là vanh vách theo bài bản.
Diệp Mãn Chi không thèm để ý đến bà ta nữa, dắt chị hai về phòng riêng.
“Chị, sao bụng chị to thế này? Em chẳng dám lại gần bụng chị luôn”
“Sắp đẻ thì bụng ai chẳng to thế này” Diệp Mãn Ngọc nhỏ giọng nói: “Mẹ
chồng chị tính thế rồi, em đừng chấp nhặt với bà ấy nhé!”
Diệp Mãn Chi chẳng để tâm: “Mấy bà già khó chiều em gặp đầy, kiểu như mẹ
chồng chị thì ở phường em còn chẳng có cửa mà nói chuyện!”
Chị hai mỉm cười dịu dàng: “Chỉ có em là giỏi thôi!”
“Em với mẹ mua cho chị bao nhiêu đồ cơ, nhưng chị dâu ba tặng chị một lần
rồi nên em không mang hết qua” Diệp Mãn Chi bĩu môi: “Mẹ chồng với em
chồng chị đều ở nhà, anh rể cũng là người hay ăn quà, mang nhiều quá chắc
chắn lại chui vào bụng họ hết thôi! Đợi hai hôm nữa để mẹ sang chuyến nữa,
cứ thong thả mang sang cho chị từng chút một. Không cho họ ăn!”
Chị hai không quan tâm đến mấy món đồ ăn đó, kéo tay cô hỏi: “Dạo này công
việc em thế nào? Sao chị nghe nói có người vì chuyện con cái đi học mà
đánh cả cán bộ phường à? Em không bị người ta bắt nạt chứ?”
“Người bị đánh không phải cán bộ phường, mà là một thầy giáo của lớp xóa
mù”
Nhắc đến chuyện này, Diệp Mãn Chi cũng không khỏi thở dài.
Chủ nhiệm Mục nói không sai, trẻ con không được đi học thì thực sự dễ xảy ra
chuyện lớn.
Lớp xóa mù do phường tổ chức đã tiếp nhận một nhóm trẻ em trong độ tuổi
đến trường.
Lớp xóa mù không thu phí, đám trẻ này đến học đương nhiên cũng không phải
đóng tiền.
Điều này khiến rất nhiều phụ huynh động lòng.
Vốn dĩ những nhà chưa vội cho con đi học cũng tống con đến lớp xóa mù luôn.
Vừa được cho con học chữ miễn phí, lại vừa có người trông hộ, ai mà chẳng
thích chứ!
Đám trẻ này là do vị giáo viên nghỉ hưu tự ý nhận vào, đến khi Diệp Mãn Chi và
Chủ nhiệm Mục nắm được tình hình thì lớp học vốn chỉ có hơn hai mươi người
đã vọt lên thành một lớp lớn năm mươi người.
Ngoài ra vẫn còn rất nhiều phụ huynh đang rục rịch đưa con đến.
Lớp xóa mù của phường đâu phải trường mẫu giáo, cũng chẳng phải trường
học chính quy, đương nhiên không thể tiếp nhận nhiều học sinh như thế.
Chủ nhiệm Mục nhanh chóng đứng ra đình chỉ việc này.
Một số phụ huynh vì thế mà nảy sinh oán hận, đã đánh Trì Đông Thăng khi
anh đang có mặt duy trì trật tự ngày hôm đó.
Trì Đông Thăng lăn lộn trong khu tập thể bao nhiêu năm, lẽ nào lại chịu để yên
cho người ta đánh.
Bị đánh biến thành ẩu đả lẫn nhau, chuyện ầm ĩ lên đến mức cả hai bên đều
phải vào đồn cảnh sát. Trì Đông Thăng vốn đang đúng lý nên không chịu bỏ
qua, chuyện này xôn xao không hề nhỏ, đến tai cả chị hai bên này.
Vì chuyện này mà Chủ nhiệm Mục đã phải chạy sang xưởng 856 mấy chuyến,
thậm chí còn đặc biệt bày tiệc mời khách để chiêu đãi một vị Phó xưởng
trưởng.
Tiếc là hiệu quả mời khách không mấy khả quan.
Diệp Mãn Chi nghĩ bụng, ngay cả Chủ nhiệm Mục còn phải đích thân lên bàn
rượu để lân la quan hệ, cô cũng không thể đứng nhìn khoanh tay được.
Cô ở trong xưởng có mối quan hệ với Ngô Tranh Vanh, thực ra có thể dùng một
chút cho phù hợp.
Diệp Mãn Chi đã quyết định xong, sau giờ làm liền chạy đến văn phòng đại
diện quân sự, định bụng đích thân cùng đồng chí đại diện quân sự lân la quan
hệ một chút.
Ngô Tranh Vanh vẫn đang ở giai đoạn theo đuổi chưa được “chính thức hóa”, lẽ
ra phải nên thể hiện thành ý tích cực.
Hơn nữa Diệp Mãn Chi chưa bao giờ nhờ vả anh việc gì, khó khăn lắm mới mở
lời một lần, lại còn là vì công sự.
Nhưng anh trầm ngâm một lát, vẫn chọn cách trao đổi khách quan với cô về
việc mở trường.
“Hiện tại xưởng đang mở rộng thêm phân xưởng mới, thiếu hụt kinh phí xây
dựng và kinh phí sản xuất rất lớn. Trong tình hình đã có một trường tiểu học
cho con em rồi, phía xưởng rất khó có khả năng cấp kinh phí để xây thêm phân
hiệu”
“Nhưng hiện tại lực lượng giáo viên của trường con em không theo kịp, rất
nhiều trẻ em bị thất học mà!”
“Lai Nha, anh có thể kiến nghị xưởng phân bổ thêm vài giáo viên cho trường
con em, để sắp xếp cho đám trẻ thất học vào học càng sớm càng tốt. Tuy
nhiên, đề nghị hợp tác mở trường của phường em thì tạm thời xưởng sẽ không
xem xét, đây không phải thời điểm thích hợp để cấp vốn xây phân hiệu”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, giải quyết được việc nào hay việc đó, nếu có thể sắp
xếp một phần đám trẻ ở lớp xóa mù vào trường chính quy thì cũng coi như giải
quyết được nhu cầu cấp bách.
Còn những đứa trẻ không thuộc diện con em xưởng 856 thì đành tính sau vậy.
Trong chuyện học hành của đám trẻ tiểu học, Diệp Mãn Chi không ngại làm
phiền anh, cô hỏi dồn: “Có thật là có thể tăng thêm giáo viên cho trường con
em không anh?”
Ngô Tranh Vanh nghiêm túc nói: “Lãnh đạo khó khăn lắm mới giao nhiệm vụ
cho anh, anh chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hoàn thành”
Diệp Mãn Chi cười: “Vậy thì em đợi tin tốt từ anh nhé?”
“Ừ”
Diệp Mãn Chi biết dạo này anh bận đến mức chẳng có thời gian cho bản thân,
nói xong việc chính là cô chuẩn bị rời đi ngay.