Bản thân cô không phải người đặc biệt xuất sắc, nhưng cô có thể chấp nhận
những người đặc biệt xuất sắc.
Kỹ thuật chơi bài của Diệp Mãn Chi không tinh, thêm vào đó tâm trí cô cũng
không đặt vào ván bài, chẳng mấy chốc đã thua mất một đồng tiền và ba tờ
phiếu lương thực.
Họ chơi mức một hào, hai hào và ba hào, tiền cược tuy không lớn nhưng cũng
không chịu nổi việc cô cứ thua liên tiếp.
Thấy sắp thua đến hai đồng bạc tới nơi, cô thực sự ngồi không yên, bèn lấy cớ
đi vệ sinh để rời khỏi bàn bài.
Ngô Tranh Vanh vẫn đang trò chuyện với mọi người ngoài sân, thấy cô đột
nhiên chạy ra, anh liền đón lấy rồi hỏi: “Sao không chơi nữa?”
Đánh bài là tiết mục cố định của những buổi họp lớp, lần nào cũng có thể
giếc thời gian cả nửa ngày trời, thế nên anh rất hiếm khi tham gia họp lớp, có
việc gì thường liên lạc trực tiếp qua điện thoại.
Diệp Mãn Chi ngại ngùng nói: “Em chơi không giỏi, đã thua mất hai đồng rồi!”
Ngô Tranh Vanh tùy ý đưa ví tiền của mình cho cô: “Không sao, cứ vào chơi
tiếp đi”
“Ơ kìa, em không phải ý đó!” Diệp Mãn Chi đẩy cái ví lại, nhỏ giọng nói: “Em chỉ
hiểu sơ sơ luật chơi mạt chược thôi, chưa ngồi vào bàn mấy khi, các chị ấy đều
lợi hại quá, em cứ ngồi xuống là mất tiền”
Thấy cô vẻ mặt lo lắng, Ngô Tranh Vanh cũng hạ thấp giọng như cô: “Đánh bài
ở đây, thắng chưa chắc đã là chuyện tốt, mà thua cũng chưa hẳn là chuyện
xấu”
“Nghĩa là sao ạ?”
Ngô Tranh Vanh chỉ tay về phía một ngôi nhà gỗ mái nhọn bên bờ sông, hỏi:
“Thấy chỗ kia chứ?”
“Vâng”
“Đó là Nhà hàng Bên sông, do bên Cục Quản lý Hàng chính của lão Trần mở”
“?”
“Mọi người thường xuyên tụ tập ở nhà lão Trần, nhưng không cần vợ chồng họ
phải chuẩn bị cơm nước trưa tối. Ai thắng trên bàn bài thì người đó ra Nhà
hàng Bên sông gọi món. Mấy đồng bạc thắng bài đó chưa chắc đã đủ chi trả
cho ngần này người ăn, đa phần còn phải tự bỏ tiền túi bù vào thêm”
Diệp Mãn Chi không ngờ cái buổi họp lớp này còn lắm quy tắc đến thế, cô trợn
tròn mắt hỏi: “Ngần này người ăn, chẳng phải là ăn hết nửa tháng lương sao?”
“Thế nên, em thua cho họ ít tiền coi như là chúng ta góp phần tiền cỗ rồi” Ngô
Tranh Vanh đặt chiếc ví vào lòng bàn tay cô: “Vào chơi đi, đừng áp lực tâm lý”
Coi số tiền thua là tiền góp cỗ khiến lòng Diệp Mãn Chi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng cô vốn không biết đánh bài, chẳng cảm thấy hứng thú gì nên không
muốn vào chơi nữa.
Thấy cô thực sự không có hứng, Ngô Tranh Vanh nghĩ một lát rồi vẫy tay gọi
con trai Trần Trác Việt: “Giải Phóng, giúp chú mua mấy que kem đi!”
“Mua mấy que ạ?” Trần Giải Phóng lon ton chạy lại.
“Mua đủ cho trẻ con và các cô là được”
Cậu bé Trần Giải Phóng lanh lợi hỏi: “Mua kem sữa được không chú?”
“Được” Ngô Tranh Vanh đưa cho cậu bé một đồng bạc: “Tiền thừa cháu cứ giữ
lấy”
Nghe vậy, cậu bé Giải Phóng lập tức nhét tiền vào túi rồi chạy biến.
Diệp Mãn Chi cười hỏi: “Thằng bé năm nay bảy tuổi rồi nhỉ?”
“Ừ, tinh mắt đấy”
“Em tinh mắt gì đâu. Phường em đã làm thống kê từ trước rồi, học sinh nhập
học năm nay nếu không tên là Giải Phóng thì cũng là Kiến Quốc. Anh cứ ra cửa
trường tiểu học hô một tiếng ‘Giải Phóng’ xem, nửa số trẻ con sẽ quay đầu lại
cho mà coi”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, bạn học của Ngô Tranh Vanh toàn người có học thức,
sao lại đặt tên con như vậy nhỉ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái tên này cũng rất có ý nghĩa, chỉ có những đứa trẻ
sinh vào năm đó mới hợp với cái tên này.
Bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Cậu bé Trần Giải Phóng rất nhanh đã bưng một cặp lồng kem sữa trở về.
Ngô Tranh Vanh mang kem cho các chị em phụ nữ, rồi nói với Kim Bình: “Chị
dâu, các chị nghỉ tay lát đi, để cánh đàn ông chúng em vào thay ca làm vài
ván”
“Hiếm khi thấy chú chủ động đòi đánh bài đấy,” Kim Bình cười nói, “Vậy các
chú chơi đi, Tiểu Diệp lần đầu đến đây, để chị dẫn em ấy ra bờ sông dạo mát”
Lão Trần vừa rồi có nhắc với chị, hôm nay Ngô Tranh Vanh đến đây là có
nhiệm vụ.
Chị liếc nhìn Diệp Mãn Chi một cái, thầm nghĩ nhiệm vụ này tám phần mười
nằm trên người cô đối tượng này rồi.
Hai người ra khỏi tiểu viện, đi chừng mười mét là tới bãi cát.
Gió sông thổi nhè nhẹ làm tâm trạng con người ta cũng sảng khoái theo.
Kim Bình cắn một miếng kem, chủ động mở lời: “Tiểu Diệp, có phải trước đây
em từng đến Phòng Giáo dục quận Chính Dương xin giấy phép xây trường
tiểu học không?”
“Chị dâu, sao chị biết ạ?”
“Còn đuổi người ta vào tận nhà tắm nữa phải không?”
“Hả”
Diệp Mãn Chi ngây người, chuyện này cô chưa từng rêu rao rộng rãi cơ mà, sao
ngay cả vợ bạn học của Ngô Tranh Vanh cũng biết được!
Vậy chẳng lẽ Ngô Tranh Vanh cũng biết rồi sao?
“Chuyện lực lượng giáo viên tiểu học không đáp ứng được nhu cầu là vấn đề
chung của toàn thành phố. Lúc các đồng chí ở quận em lên thành phố họp có
nói về những khó khăn ở cơ sở, than khổ một hồi, còn đặc biệt lấy chuyện của
em ra làm ví dụ nữa”
Diệp Mãn Chi đỏ bừng mặt: “Lúc đó em đâu có nói tên hay đơn vị công tác
đâu”
65.html]
“Lúc em đến Phòng Giáo dục nộp đơn xin thì chẳng phải đã để lại thông tin
sao?”
Diệp Mãn Chi: “”
Cô quên mất chuyện này.
Người ta nếu đã có tâm muốn tra thì đúng là tra ra được thật.
Kim Bình cười nói: “Vừa nghe em nói làm việc ở Văn phòng phường Quang
Minh là chị đã khớp được thông tin ngay rồi”
“Thế chẳng phải em muối mặt lên tận thành phố rồi sao?” Diệp Mãn Chi toát
mồ hôi hột.
“Không xấu hổ đâu em, tuy là chuyện khôi hài nhưng nhìn từ góc độ khác lại
cho thấy thái độ làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm của em. Chặn lãnh đạo
trong nhà tắm tuy có hơi liều lĩnh, nhưng đối với quần chúng ở phường em, em
là một cán bộ tốt”
Diệp Mãn Chi tự nhủ, dù sao cũng đã mất mặt rồi, chi bằng cứ nói thẳng mọi
chuyện ra luôn.
“Chị dâu, nếu lãnh đạo quận đã lấy em làm ví dụ, thì chắc lãnh đạo thành phố
cũng hiểu được nỗi khổ của cơ sở. Phường em năm nay ước tính sơ bộ có
hàng trăm trẻ em thất học. Mấy hôm trước, cũng vì chuyện con cái không
được đi học mà phụ huynh đã xảy ra xung đột lớn với phường. Có quá nhiều trẻ
không được đến trường đúng hạn như vậy là một ẩn họa rất lớn. Liệu thành
phố có thể châm chước một chút về chỉ tiêu xây trường tiểu học mới không
chị?”
Kim Bình an ủi: “Tiểu Diệp, tình hình ở cơ sở lãnh đạo đều nắm rõ, nhưng cấp
trên nới tay một thước thì cấp dưới sẽ lấn tới một trượng. Một khi thành phố
mở tiền lệ cho việc lập trường tiểu học mới, các đơn vị khác chắc chắn sẽ ồ ạt
kéo đến. Ngân sách thành phố dành cho giáo dục có hạn, nhiệm vụ chính của
chúng ta năm nay là mở rộng tuyển sinh trung học, đào tạo số lượng lớn nhân
tài cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”
Thế nào gọi là nhân tài?
Phải là những người qua đào tạo ngắn hạn là có thể lập tức tham gia sản xuất
tại các vị trí công tác.
Diệp Mãn Chi gật đầu thấu hiểu, đồng thời đưa ra một phương án mà cô nghĩ
có thể vẹn cả đôi đường.
“Chị dâu, em biết hiện tại thành phố không khuyến khích trường dân lập,
nhưng trong thời kỳ đặc biệt phát triển chủ nghĩa xã hội này, chúng ta có thể
linh động xử lý theo trường hợp đặc biệt được không ạ?”
“Ừm, em cứ nói thử suy nghĩ của mình xem, chị em mình cùng trao đổi”
Với độ tuổi của Kim Bình, ở Sở Giáo dục thành phố chị vẫn chưa có tiếng nói
quyết định, nhưng chị làm ở phòng giám sát, có thể đưa ra ý kiến tham mưu
cho lãnh đạo.
Việc không thể cân bằng giữa giáo dục tiểu học và trung học là vấn đề khiến
các lãnh đạo Sở hiện nay rất đau đầu.
Cán bộ cơ sở chạy lên quận huyện, cán bộ quận huyện lại chạy lên thành phố
và tỉnh, áp lực của ai cũng không hề nhỏ.
Diệp Mãn Chi nhẩm lại câu chữ trong đầu, suy nghĩ một lát mới nói: “Nguyện
vọng lớn nhất của cơ sở chúng em là cho trẻ em có trường để học, có sách để
đọc. Còn việc trường đó là dân lập hay công lập thực ra không phải là mấu
chốt”
“Ừm”
“Mà vấn đề lãnh đạo cấp trên gặp phải là ngân sách không có tiền, lại không
muốn để cơ sở tự xây trường dân lập, đúng không chị?”
Lời này tuy thẳng tuột nhưng lại trúng tim đen, Kim Bình ái ngại gật đầu.
Thế là, Diệp Mãn Chi mạnh dạn nói ra ý tưởng của mình.
“Vậy chúng ta có thể giả định một khả năng không ạ? Đó là Sở Giáo dục cấp
cho phường em một chỉ tiêu xây dựng trường tiểu học công lập, nhưng giai
đoạn đầu không có ngân sách rót xuống, kinh phí xây trường sẽ do cơ sở tạm
thời ứng trước”
“Trường được xây dựng như vậy vẫn là trường công lập, đội ngũ giáo viên vẫn
do Sở Giáo dục điều động và trả lương. Phường em chỉ chịu trách nhiệm
chuẩn bị kinh phí xây dựng ban đầu, việc quản lý sau này vẫn thuộc về Sở Giáo
dục”
Trước đây Chủ nhiệm Mục muốn mở trường xóa mù chữ, kinh phí cũng là do
phường tự huy động.
Ban đầu cô định nói với Kim Bình là kinh phí xây trường do cơ sở tự huy động.
Nhưng lời vừa đến cửa miệng cô lại nuốt xuống.
Ngô Tranh Vanh trên đường đi đã dặn dò cô rồi, nói năng đừng có thật thà quá.
Đàm phán với lãnh đạo Sở cũng giống như đi mua rau ngoài chợ, đều phải có
quá trình mặc cả.
“Ứng trước kinh phí” hay “tự huy động kinh phí” đối với phường mà nói thì
chẳng khác gì nhau.
Số tiền này bỏ ra coi như “thịt ném cho chó”, một đi không trở lại, chẳng biết
đến đời thuở nào mới đòi lại được từ thành phố.
Nhưng “nhân dân ứng trước” và “nhân dân tự huy động” đối với lãnh đạo thành
phố mà nói thì khác biệt lớn lắm.
Thế nên, đến phút chót cô đã giữ lại một chút khôn ngoan, đổi việc “phường
huy động vốn” thành “tạm ứng”.
Để còn có đường mà mặc cả sau này.
Kim Bình đi đi lại lại trên bãi cát, cân nhắc lợi hại của phương án này.
Đây thực sự là một hướng tư duy hoàn toàn mới.
Thành phố tạm thời không thể rót tiền cho trường tiểu học, nhưng nhu cầu
giáo dục tiểu học ở cơ sở quá cao, trường tiểu học sớm muộn gì cũng phải
xây.
Nếu dùng hình thức “vay mượn” để các phường xã có nhu cầu tự xây trường.
Thì có thể giải tỏa phần nào áp lực tài chính cho thành phố.
Tuy nhiên, giải tỏa áp lực không có nghĩa là không có áp lực.
Chuyện “ăn trước trả sau” này chắc chắn có lãnh đạo đã từng cân nhắc.
Một khi lãnh đạo đương nhiệm quyết định vay vốn xây trường, rất có thể sẽ bị
những người kế nhiệm sau này mắng chửi.
Xây trường tiểu học quy mô lớn thế này, khoản vay biết bao giờ mới trả hết?
Không phải vị lãnh đạo nào cũng đủ quyết tâm để hạ bút ký.
Kim Bình nhíu mày nói: “Chuyện ứng trước kinh phí chắc trước đây cũng có
người đề xuất rồi, lãnh đạo nếu đã không phê duyệt thì chắc chắn có sự cân
nhắc riêng”
Nghe vậy, Diệp Mãn Chi lộ ra vẻ mặt khổ sở vô cùng, đôi lông mày xinh đẹp
xoắn lại như hình cánh gà.
Như thể đã hạ quyết tâm ghê gớm lắm, cô nghiến răng, dứt khoát nói: “Chị dâu,
phố Quang Minh chúng em thực sự quá cần một ngôi trường mới rồi. Lãnh đạo
em đã nói, dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải xây cho bằng được ngôi
trường này. Chị xem thế này có được không? Phố Quang Minh sẽ làm gương
cho các đơn vị khác, không làm chuyện ứng trước kinh phí gì nữa, chúng em sẽ
tự huy động toàn bộ kinh phí xây trường!”