Diệp Mãn Chi nghiêng đầu cười thầm, đi theo anh ra khỏi bến tàu.
Bến Đông Nguyên là trung tâm vận tải hành khách lớn nhất gần đó, ngoài xe
buýt còn có rất nhiều xe xích lô xếp hàng đợi khách.
Xe nhân lực vốn bị coi là sản phẩm của giai cấp bóc lột, Ngô Tranh Vanh khéo
léo từ chối mấy phu xe xích lô đang tiến lại mời mọc, định đi bộ ra trạm xe
buýt.
Tuy nhiên, Diệp Mãn Chi bỗng nhiên kéo tay anh, dừng lại trước một chiếc xe
ba bánh.
“Chị Xảo Nhi, sao chị lại chạy đến tận đây?”
Tiết Xảo Nhi mặc chiếc áo vải thô, đội mũ, trên cổ còn vắt một chiếc khăn
lông, nếu không quan sát kỹ thì rất dễ bị nhầm thành một người đàn ông nhỏ
con.
Chị nhảy từ trên xe ba bánh xuống, cười nói: “Cán bộ Tiểu Diệp, tôi chuyển
sang đội xe xích lô rồi! Trước đó chẳng phải tôi có lắp cái mái che mưa trên xe
sao, giờ tôi có thể dùng xe ba bánh để chở khách rồi!”
“Ý tưởng này của chị hay quá! Chở người dù sao cũng nhẹ nhàng hơn chở hàng
nặng nhiều! Kiếm được chắc cũng không ít chứ ạ?” Diệp Mãn Chi vội hỏi: “Giờ
tiền kiếm được có đủ cho mấy mẹ con chi tiêu không chị?”
Tòa án đã phán quyết cho Tiết Xảo Nhi và Trịnh Đông ly hôn, cách đây không
lâu Tiết Xảo Nhi đã dắt bốn đứa con dời khỏi nhà họ Trịnh.
Có điều, ban ngày chị phải đi kiếm tiền, bốn đứa nhỏ không ai trông, đành phải
gửi sang nhờ Trịnh Đông để ý giùm, đợi tối đến khi thu xe, chị mới đón con về
căn nhà thuê của mình.
Tinh thần của Tiết Xảo Nhi tốt hơn trước rất nhiều, tuy có đen đi nhưng ánh
mắt khi nói chuyện rất sáng: “Cũng tạm đủ cho mấy mẹ con ăn uống, còn nếu
muốn cho con đi học thì phải kiếm thêm chút nữa. Cán bộ Tiểu Diệp, cô có về
phố Quang Minh không? Ngồi xe tôi về nhé?”
Diệp Mãn Chi biết rõ Ngô Tranh Vanh không thể ngồi xe của chị, người khác thì
thôi, nhưng với thân phận của anh, ngồi xe xích lô đúng là không được phù hợp
cho lắm.
Cô mỉm cười nói: “Tôi còn phải đi dạo thêm chút nữa, chị cứ bận việc đi, nhà có
khó khăn gì không giải quyết được thì cứ đến Văn phòng phường tìm chúng
tôi”
Tiết Xảo Nhi gật đầu lia lịa.
Sau khi hai người đi xa, Ngô Tranh Vanh nhíu mày hỏi: “Em với chị ta quan hệ
tốt lắm à?”
“Cũng tạm ạ,” Diệp Mãn Chi tưởng anh để ý đến xuất thân của Tiết Xảo Nhi,
bèn nhỏ giọng giải thích: “Chị ấy là người số khổ, thực ra người không xấu”
Ngô Tranh Vanh vốn chẳng quen biết Tiết Xảo Nhi nào cả, chỉ là thấy cô có vẻ
rất quan tâm đối phương nên mới lên tiếng nhắc nhở: “Hiện nay các nơi đều
đang phát triển giao thông công cộng, Thượng Hải đã tiên phong đưa xe nhân
lực vào viện bảo tàng rồi. Bình Giang rất có thể cũng sẽ sớm dẹp bỏ xe xích lô
thôi, em có dịp thì nhắc chị ta một tiếng, công việc phu xe nhân lực này e là
không làm lâu dài được đâu”
“Dạ?”
Diệp Mãn Chi vừa mới thầm cảm thán Tiết Xảo Nhi khổ tận cam lai, đã lại nghe
thấy “tin dữ” này.
Chở người rõ ràng là phù hợp với Tiết Xảo Nhi hơn là kéo hàng nặng.
Công việc này sao lại không làm được lâu dài cơ chứ?
Thế giờ chị ấy có còn chuyển về đội vận tải được nữa không nhỉ?
Cô cứ suy nghĩ vẩn vơ suốt dọc đường, khi sắp đi vào khu tập thể công nhân
viên quân đội, Ngô Tranh Vanh kéo tay cô lại hỏi: “Hai đứa mình cũng nên có
một danh phận chính thức rồi chứ? Khi nào thì anh có thể sang nhà em?”
Diệp Mãn Chi đương nhiên không phải kiểu người hôn xong là thôi.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nói với gia đình, cô kiêu ngạo ngẩng cao đầu
bảo: “Sang nhà làm gì mà vội thế? Không phải anh muốn yêu đương với em
sao, cứ yêu đương trước đã rồi tính”
Ngô Tranh Vanh cười: “Được, vậy anh đợi thông báo của lãnh đạo”
Đã xác định được danh phận của hai người thì anh không vội nữa.
Ở trong khu tập thể phải giữ gìn danh dự cho Diệp Mãn Chi, nên chỉ đưa cô đến
cửa, anh liền dừng bước.
Dù chưa được lên nhà, nhưng chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Thủ Tín
chính là nhạc phụ tương lai của anh rồi.
Thế nên, ngày hôm sau khi gặp Đốc công Diệp ở cổng xưởng, anh đã chủ động
chào một tiếng “Chú Diệp”.
Diệp Thủ Tín chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng, rồi ngẩng mặt lên trời mà đi thẳng.
Lão Trần cùng phân xưởng thấy vậy thì lấy làm lạ: “Lão Diệp, ông sao thế? Đại
diện quân sự chào ông, sao ông lại cứ ngó lơ người ta vậy?”
Diệp Thủ Tín lại hừ một tiếng: “Ông thì biết cái quái gì!”
Ông biết ngay mà, chai Mao Đài dạo trước tặng một cách kỳ quặc như vậy,
cũng may ông không nghe con gái xúi giục mà mời thằng nhóc Ngô Tranh
Vanh kia uống rượu!
Chương 37: Cán bộ Tiểu Diệp: Lừa lấy một chỉ tiêu thành lập trường trước đã.
Diệp Thủ Tín từ một đứa trẻ chăn bò ở nông thôn, lăn lộn đến nay thành thợ
hàn cấp bảy, Đốc công phân xưởng, dù sao cũng có chút trí khôn ở đời.
Kể từ khi vợ tiết lộ tin con gái út đang yêu đương, còn bảo ông quan sát mấy
cậu sinh viên trong xưởng, Diệp Thủ Tín đã trực tiếp khóa mục tiêu vào Ngô
Tranh Vanh.
Hoàn toàn không cân nhắc đến ứng viên thứ hai.
Con gái mình nuôi, ông hiểu rõ nhất.
Nào là sinh viên đại học, nào là dân kỹ thuật, tất cả chỉ là tung hỏa mù thôi.
Bất kể là đồ vật hay con người, con bé này xưa nay chỉ thích cái gì đẹp mã.
Trong xưởng có cậu sinh viên nào đẹp trai bằng Ngô Tranh Vanh không?
67.html]
Vừa hay dạo trước trong khu tập thể có người nhìn thấy hai đứa nhảy cùng
nhau ở buổi khiêu vũ, khi bị hỏi đến, Diệp Thủ Tín đều dùng “không biết”,
“không thể nào”, “nói nhăng nói cuội” để đáp lại, nhưng trong lòng ông vẫn có
sự tính toán.
Mấu chốt là, Ngô Tranh Vanh đã tặng Mao Đài cho Lai Nha!
Lý do tặng rượu được Lai Nha giải thích mập mờ, không rõ ràng, ông nghe qua
là thấy có vấn đề ngay.
Mao Đài quý giá như vậy, một thằng đàn ông dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ
tặng rượu cho con gái người ta?
Hừ hừ.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, người này mười mươi chính là Ngô Tranh Vanh.
Vì vậy, sau khi tan làm về nhà hôm đó, ông đã chia sẻ kết luận này với vợ.
Thường Nguyệt Nga nghi ngờ: “Có phải ông nghĩ nhiều quá không? Chuyện này
mà nhầm là ngượng lắm đấy”
“Không sai được đâu, trước đây cậu ta toàn gọi tôi là Đốc công Diệp, hôm nay
chủ động gọi tôi là Chú Diệp rồi,” Diệp Thủ Tín phân tích đâu ra đấy, “Cả cái
xưởng 856 này cậu ta chỉ gọi mỗi lão Diệp tôi là chú, chuyện này chắc chắn là
có nguyên do”
Nếu đối tượng của con gái đúng là Ngô Tranh Vanh, Thường Nguyệt Nga
chẳng có gì để chê, hai đứa trước đây từng xem mắt, lại là do tổ chức giới
thiệu, không thể sai đi đâu được.
“Lần trước cậu ta đến khu tập thể vận động phòng không, tôi còn chưa nhìn rõ
mặt, thấy dáng cũng cao ráo, thẳng thớm đấy. Hay là bảo Lai Nha dẫn người về
nhà xem sao?”
Diệp Thủ Tín chắp tay sau lưng đi loanh quanh hai vòng, lắc đầu nói: “Vợ
chồng mình cứ giả vờ như không biết, đừng đi hỏi nó”
“Chuyện này có gì mà phải giả vờ?”
“Nếu Tiểu Ngô đến nhà mình, chẳng lẽ Lai Nha cũng phải sang nhà cậu ta?
Một khi hai bên đã gặp người lớn của nhau thì ngày tổ chức đám hỷ cũng
chẳng còn xa nữa. Bà nghĩ xem hồi thằng cả con hai kết hôn có phải theo quy
trình này không? Một hai tháng là đi đăng ký rồi”
Ngô Tranh Vanh đã 26 rồi, gia đình chắc chắn đang sốt ruột chuyện hôn sự.
Còn Lai Nha mới 18, nhà họ Diệp không vội.
Mặc dù lần xem mắt đó là lão Diệp ông chủ động giành lấy, nhưng lúc này
khác lúc xưa, con gái ông giờ đã có công ăn việc làm, lại là cán bộ nhà nước,
kết hôn gì mà vội?
“Chuyện này bà phải nghe tôi, nhất định phải giữ bình tĩnh! Mình cũng chưa
biết hai đứa nó tiến triển đến mức nào, con gái không chủ động nhắc thì chúng
mình cứ giả vờ như không thấy!”
Hai vợ chồng quyết định tạm thời giả ngốc, còn Diệp Mãn Chi thì cho rằng, giai
đoạn đầu yêu đương không cần thiết phải rêu rao đại kỳ.
Dù sao cô cũng không định cố ý che giấu, đợi khi người nhà hỏi đến, cô thuận
thế thông báo luôn là được.
Điều cô đang canh cánh trong lòng lúc này chính là chỉ tiêu xây dựng trường
tiểu học kia.
Phía Kim Bình vẫn chưa có phản hồi, nhưng chuyện này cần phải đánh tiếng
trước với Chủ nhiệm Mục một chút.
Lỡ như phía Sở có động tĩnh gì mà Văn phòng phường vẫn hoàn toàn chưa
chuẩn bị thì sẽ khiến lãnh đạo lâm vào thế bị động.
Vì thế, sau khi tính toán trong lòng, cô đã báo cáo lại tình hình khái quát buổi
trò chuyện với Kim Bình cuối tuần qua cho Chủ nhiệm Mục.
“Đề xuất phường tạm ứng vốn, lãnh đạo thành phố không đồng ý sao?” Mục
Lan hỏi.
“Phía Sở kiểm soát chỉ tiêu tiểu học khá chặt ạ,” Diệp Mãn Chi kể lại quyết định
của thành phố về việc tập trung hỗ trợ trường trung học, “Nếu phường không
thể chi trả toàn bộ kinh phí thì chỉ tiêu xây trường có lẽ phải đợi thêm một hai
năm nữa”
Mục Lan nhíu mày trầm tư.
Xây trường tiểu học mới không giống như lớp xóa mù chữ.
Lớp xóa mù là công việc mang tính giai đoạn, chỉ cần tìm đại một sân vườn bỏ
trống, dọn dẹp qua loa là có thể lên lớp.
Nhưng trường tiểu học công lập phải xây dựng phòng học chính quy, chi phí
xây trường ước tính khiêm tốn cũng phải một hai nghìn đồng.
Nguồn vốn lớn như vậy là cả một vấn đề.
Trong buổi họp lệ kỳ của phường ngày hôm đó, Mục Lan đã thông báo chuyện
xây trường tiểu học trong nội bộ đơn vị.
“Dạo gần đây công việc của mọi người đều rất hiệu quả, đặc biệt là phía Tiểu
Diệp, lớp xóa mù nắm bắt rất tốt, xưởng 856 cũng đã đồng ý phân bổ thêm ba
giáo viên cho trường con em, coi như giải quyết được một phần vấn đề khó
khăn nhập học của học sinh tiểu học. Tuy nhiên, việc phường xây trường tiểu
học, số vốn cần thiết không phải con số nhỏ, chúng ta hãy cùng đóng góp ý
kiến, nghĩ cách xem sao”
Theo dự tính của Diệp Mãn Chi, người có khả năng phản đối việc huy động vốn
xây trường nhất chắc chắn là Trương Cần Giản.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận những lời bắt bẻ của anh ta.
Thế nhưng, lần này Trương Cần Giản không vội nổ súng, người đầu tiên đưa ra
ý kiến phản đối lại chính là Trang Đình – người vốn có quan hệ khá tốt với cô!
“Thưa Chủ nhiệm, tôi cảm thấy việc phường bỏ vốn ra mở trường là không hợp
lý, xây trường vốn dĩ là việc của Phòng Giáo dục, giờ họ lại chuyển giao mâu
thuẫn xuống cơ sở, thuần túy là tăng thêm gánh nặng cho chúng ta”
Có Trang Đình mở màn, Lưu Kim Bảo cũng bày tỏ sự phản đối: “Phường chúng
ta vốn chẳng dư dả gì, bỏ ra vài nghìn đồng kinh phí xây trường rất có thể sẽ
ảnh hưởng đến các công việc khác. Sắp tới Quốc khánh rồi, thành phố yêu cầu
chúng ta treo cờ hoa, chăng băng rôn trên phố, tốn không ít tiền vật liệu. Chút
kinh phí đó chúng ta tiêu còn chẳng đủ, sao có thể đắp vào cho trường học
được?”
Lưu Kim Bảo cảm thấy Diệp Mãn Chi làm việc này quá mức cảm tính.
Hoàn toàn không cân nhắc đến tình hình thực tế của Văn phòng phường.
Xây dựng trường tiểu học căn bản không phải công việc của phường, đây
chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự rước rắc rối vào thân sao?
Diệp Mãn Chi hiểu được lo ngại của anh ta, nhưng vẫn giải thích: “Xây trường
không phải việc của phường mình, nhưng đảm bảo cho trẻ em trong độ tuổi
được đến trường lại chính là công việc của chúng ta”
“Tiểu Diệp,” Ngụy Trân nói với giọng điệu đầy bất lực, “Em vẫn còn trẻ quá,
chuyện gì cũng đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ. Công việc ở cơ sở không thể
một bước là tới nơi ngay được, kinh phí xây trường tiểu học căng thẳng là sự
thật khách quan, cả thành phố thậm chí cả nước đều như vậy. Học sinh tiểu
học năm nay không nhập học được thì cứ đợi thêm chút nữa, đợi đất nước
vượt qua giai đoạn khó khăn này, có kinh phí xây trường rồi thì tổ chức sau
cũng chưa muộn!”