Tần Dao kéo nhẹ góc áo cô ấy, khuyên nhủ: Đừng nói mấy lời này trước mặt cậu
ta, cậu ta thù dai lắm, cẩn thận cậu ta ném bùn vào nhà bà đấy.
Phụt, không đến mức trẻ con vậy chứ. Trần Bảo Trân che miệng cười: Dao Dao,
là bà ném đấy nhé, rồi lại đổ lên đầu Tiểu Cố nhà bà.
Ừ, Tiểu Cố nhà tôi.
Tần Dao bật cười, Tiểu Cố vừa ra tay là ngồi vững cái danh phận em trai luôn. Cô
cùng Trần Bảo Trân trêu chọc nhau vài câu, rồi Tần Dao huých khuỷu tay vào
người cô ấy: Cô em chồng nhà bà tâm huyết thế cơ à?
Trần Bảo Trân thở dài một tiếng: Nhắm chuẩn rồi, khuyên không nổi.
Cao Anh Tử lúc này đang cúi đầu, tay vò vò chiếc khăn tay, vẻ mặt buồn bã thất
vọng. Cách đó không xa, Tiểu Phan và Khương Tiểu Miêu đang nói nói cười cười,
tình trong như đã mặt ngoài còn e, đúng là một khung cảnh xuân về hoa nở.
Tần Dao và Trần Bảo Trân đi tới khuyên cô: Sao em lại nhìn trúng Tiểu Phan, văn
vẻ cậu ta cũng chẳng ra sao, con người cũng bình thường thôi mà.
Đâu chỉ là bình thường, nhà thì một đống chị em gái, lại còn coi thường phụ nữ,
trọng nam khinh nữ.
Cậu ta không tôn trọng phụ nữ cho lắm.
Cao Anh Tử không mảy may để tâm: Anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, con
độc nhất thì kiêu kỳ một chút cũng đúng thôi, quý giá lắm đấy.
Trần Bảo Trân khinh bỉ: Quý giá chỗ nào? Chó mông.
Anh ấy không có anh em trai, đồ tốt trong nhà đều là của anh ấy, lại còn có nhiều
chị em gái để nhờ vả nữa.
Là một người đến từ nông thôn, Cao Anh Tử có quan niệm chọn chồng của riêng
mình. Cô chọn đàn ông là phải chọn nhà có nhiều chị em gái, tuyệt đối không
chọn nhà có nhiều anh em trai.
Nhà Tiểu Phan chỉ có mình anh ấy là con trai, cô gả qua đó chỉ cần sinh được con
trai thì cả nhà đều phải tôn kính cô, vì cô đã sinh được người nối dõi cho nhà họ
Phan.
Nhưng nếu nhà Tiểu Phan có nhiều anh em trai, con trai cô sinh ra sẽ không có
trọng lượng; nếu không sinh được con trai thì còn thảm hơn, mẹ chồng và chị
em dâu sẽ hợp sức cười nhạo cô đến chết.
Vì vậy, trong mắt Cao Anh Tử, Tiểu Phan là con độc nhất, lại có nhiều chị em gái,
điều kiện như vậy là tốt nhất rồi.
Đây là đánh giá chọn chồng dựa trên kinh nghiệm quá khứ và lợi ích cá nhân
của Cao Anh Tử, cộng thêm việc Tiểu Phan có học thức, biết viết bài, làm thơ,
một người đàn ông tốt như vậy, cô phải nỗ lực trèo lên bằng được.
Chao ôi, em ngốc thật, lúc trước Tiểu Miêu nhìn trúng Hạ Đằng Phi, em lại ngốc
nghếch nói mấy chuyện này với nó, giờ nó cũng sán lại gần Tiểu Phan rồi. Cao
Anh Tử bực bội, đưa tay đấm đấm vào trán mình.
Hôm đi bắt cá thòi lòi, Khương Tiểu Miêu nói riêng với Cao Anh Tử rằng cô ta
nhìn trúng Hạ Đằng Phi, còn cười nhạo Cao Anh Tử mắt nhìn kém, thế mà lại đi
nhìn trúng Tiểu Phan. Cao Anh Tử nghe xong rất tức giận, dám hạ thấp người
đàn ông cô thầm mến sao.
Thế là Cao Anh Tử dốc sức kể ra từng ưu điểm của Tiểu Phan.
Giờ thì hay rồi, Khương Tiểu Miêu bị cô thuyết phục, chủ động quấn lấy Tiểu
Phan, tức chết đi được!
Các em đều nhìn trúng Tiểu Phan à? Tần Dao nghe mà trợn mắt há mồm, cái
hạng như Tiểu Phan mà cũng khiến mấy người phụ nữ tranh giành, ông trời ơi, cô
thấy mình không hiểu nổi nữa rồi.
Theo Tần Dao thấy, điều kiện cứng của Hạ Đằng Phi rất tốt, có thể đi xem mắt với
Phó chủ nhiệm Liễu, kết quả Khương Tiểu Miêu và Cao Anh Tử đều nhìn chằm
chằm vào Tiểu Phan.
Mắt nhìn kiểu quái gì vậy.
van-nien-dai/chuong-131.html]
Ánh mắt Cao Anh Tử mê đắm: Anh Tiểu Phan ưu tú như vậy, điều kiện của anh
ấy giống hệt anh trai em.
Cái gì?! Em chồng nhìn trúng ai Trần Bảo Trân cũng không có ý kiến, nhưng em
chồng lại nói Tiểu Phan giống Cao Kiến Quốc thì Trần Bảo Trân không ngồi yên
được nữa.
Tần Dao cạn lời: Tiểu Phan có điểm nào bằng anh trai em?
Tức chết tôi rồi! Trần Bảo Trân nói lớn.
Anh trai em hồi trước chẳng phải giống Tiểu Phan sao. Nhắc đến Tiểu Phan, Cao
Anh Tử vuốt ve lọn tóc, vẻ mặt thẹn thùng: Anh trai em cũng từ nông thôn ra,
chẳng có học thức gì, chỉ vì thích đọc sách mới được lãnh đạo coi trọng, đề cử đi
học trường quân đội, rồi làm sĩ quan.
Tiểu Phan chẳng phải cũng thế sao? Anh ấy ưu tú như vậy, sớm muộn gì cũng
được đề cử.
Anh ấy còn trẻ, giỏi giang hơn anh trai em nhiều, anh trai em làm sao mà viết
được bài báo hay, cũng không biết làm thơ.
Đợi đã, đợi đã. Tần Dao vội vàng ngắt lời cô: Cái học thức mà em hiểu khác với
cái học thức trong mắt lãnh đạo. Muốn làm hải quân là phải có ngưỡng kỹ thuật,
phải học toán lý hóa và những thứ về cơ khí điện tử, làm thơ chẳng có ích gì đâu,
phải học toán lý hóa ấy.
Cao Anh Tử ngơ ngác: Toán lý hóa là cái gì?
Tần Dao: ..
Tần Dao và Trần Bảo Trân giải thích một hồi cho Cao Anh Tử, cô cuối cùng cũng
tỉnh ngộ, hóa ra anh trai mình và Tiểu Phan hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Phan viết bài còn chẳng hay bằng em viết nữa là.
Cao Anh Tử dứt khoát nói: Thế thì em không thích anh ta nữa.
Nếu em thích đọc thơ, có thể đọc thơ chị viết này. Tần Dao tiếp tục khuyên nhủ
Cao Anh Tử, cứ ngỡ cái tính bướng bỉnh này không dễ gì kéo lại được.
Không đâu, em không đọc thơ, em muốn tìm người đàn ông thích toán lý hóa cơ.
Cao Anh Tử xua tay.
Thơ cô đọc không hiểu, toán lý hóa cô cũng không xem hiểu, nhưng cứ phải giống
anh trai cô thì chắc chắn mới là tốt nhất.
Cao Anh Tử không còn coi trọng Tiểu Phan nữa.
Chương 68
Cái cô Cao Anh Tử này, tay chân nhanh nhẹn, không ngại gian khổ, trên người có
rất nhiều phẩm chất tốt, tuy bản thân không có học vấn, cũng chẳng đi học được
mấy ngày nhưng lại có một bộ logic sống của riêng mình.
Cô nói không nhìn trúng Tiểu Phan nữa là thật sự quên luôn anh ta, coi như
không có người này, một chữ cũng không nhắc tới.
Xem ra cô chẳng hề thích Tiểu Phan, chỉ là yêu cái ảo tưởng của chính mình thôi.
Tiểu Phan không phải người đàn ông cô muốn, Cao Anh Tử từ bỏ rất quyết đoán.
Sao em không làm chút thịt cho anh ăn? Tiểu Phan đang mặn nồng với Khương
Tiểu Miêu, nhưng thiếu đi sự theo đuổi khổ sở của Cao Anh Tử, anh ta dần cảm
thấy có gì đó sai sai.
Lúc trước Cao Anh Tử thích Tiểu Phan, thường xuyên mang bánh bao, màn thầu
cho anh ta, đặc biệt là bánh bao nhân thịt. Cao Anh Tử không có tiền mua thịt
lợn, nhưng lại rất khéo tay làm màn thầu, cũng biết bắt cá bắt tôm, làm cho Tiểu
Phan bánh bao nhân thịt cá, thịt tôm, gạch cua, ăn đến mức mỡ dính đầy miệng.
Tiểu Phan trước đây cao ngạo, coi thường đồ Cao Anh Tử tặng, giờ đột nhiên
không còn nữa, chất lượng cuộc sống giảm sút nhanh chóng.