Đừng nói là xưởng trưởng, ngay cả nhà lãnh đạo lớn cũng phải dùng phiếu mà
mua, thịt trong nhà đều có định lượng cả.
Lương Thu Nhuận gật đầu: “Cảm ơn”
Quản lý Hứa xua tay: “Cớ sao cậu lại cần nhiều sườn với xương ống thế này?”
Lương Thu Nhuận: “Có việc cần, quay lại nói sau”
Lúc đi, anh đặt hai bao thuốc Đại Tiền Môn lên bàn quản lý Hứa. Nhờ người
ta làm việc, lẽ nào lại không chút lễ nghĩa.
Sau khi ra khỏi cổng chợ Đông Phong, một bao tải dứa đầy ắp đồ đã được thư
ký Trần bỏ vào cốp xe.
Lương Thu Nhuận nhìn một lát rồi trầm ngâm: “Xương đại mang tới nhà họ
Giang, đồ trên ghế trước thì đừng động vào”
Thư ký Trần suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy còn ngài??”
Tới nhà họ Giang và tới xưởng thịt không cùng đường.
Lương Thu Nhuận suy tính: “Tôi bắt xe buýt về đơn vị, cậu đi đưa đồ ngay đi,
càng nhanh càng tốt, nhà họ Giang chắc đang cần gấp”
Số còn lại anh sẽ mang tới phòng bệnh. Theo lý thì xương ống cũng nên mang
tới đó, nhưng mang thứ này vào phòng bệnh thật không tiện, quá gây chú ý, tự
dưng lại gây thêm phiền phức cho nhà họ Giang.
Hơn nữa, Lương Thu Nhuận còn tính đến một điểm: nhà họ Giang chưa chắc
đã mua được thịt. Vụ cháy xưởng thịt khiến nguồn cung thịt lợn ngoài thị
trường giảm mạnh. Chẳng riêng gì nhà họ Giang, ngay cả nhà họ Lương cũng
khó mà mua được.
Lương Thu Nhuận đã đoán đúng.
Nhà họ Giang quả thật đang rất cần xương ống, Vương Lệ Mai muốn tìm mua
để hầm canh cho chồng uống.
Sáng sớm, Vương Lệ Mai đã kéo Giang Mỹ Thư đến chợ Đông Phong. Trước khi
đi, bà liếc nhìn trang phục của con gái: một chiếc áo sơ mi vải bông có vài
mảnh vá. Dù không che lấp được vẻ thanh tú nhưng quần áo cũ vẫn là quần áo
cũ, nhìn không thuận mắt.
Vương Lệ Mai thản nhiên bảo: “Đi thay bộ đồng phục của Hiểu Quyên vào”
Giang Mỹ Thư kéo kéo vạt áo, thắc mắc: “Con có đi xem mắt đâu mà mặc đẹp
thế làm gì?”
Câu hỏi làm Vương Lệ Mai khựng lại, bụng bảo dạ chẳng phải đi xem mắt là gì,
chẳng qua là chưa nói cho con bé biết thôi. Bà gượng gạo đáp: “Đi chợ mua
đồ, ra khỏi cửa mà không chải chuốt chút sao?”
Giang Mỹ Thư không để ý đến sắc mặt của mẹ, tất nhiên cô cũng chẳng bao
giờ nghi ngờ mẹ mình. Cô vốn ngoan ngoãn, mẹ bảo thay đồ là vào phòng thay
ngay một bộ đồng phục sạch sẽ tươm tất rồi cùng Vương Lệ Mai ra chợ Đông
Phong.
Lúc hai người vừa đến nơi, xe ở nhà họ Giang cũng vừa rời đi.
Vương Lệ Mai dẫn Giang Mỹ Thư chạy thẳng đến quầy thịt lợn, nhưng từ xa đã
thấy đồ tể Trương đang cầm dao cạo thớt chuẩn bị dọn hàng.
Vương Lệ Mai ngạc nhiên: “Anh Trương, sao hôm nay dọn hàng sớm thế?”
Đồ tể Trương đáp: “Hôm nay chỉ có một con lợn cung ứng, bán hết sạch từ
sớm rồi. Nếu cần thịt thì mai đi sớm mà xếp hàng”
Vương Lệ Mai cuống quýt: “Thế còn xương ống không? Nhà tôi có người gãy
xương, đang cần gấp để hầm bồi bổ”
Đồ tể Trương xua tay: “Hết rồi. Đừng nói xương ống, ngay cả xương vụn cũng
chẳng còn. Sáng nay xương ống còn chưa kịp bày lên quầy đã bị người ta mua
đứt hết sạch rồi”
Vương Lệ Mai nghe vậy tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cái thằng cha dở hơi
nào mà mua sạch cả xương thế không biết? Để người khác tính sao đây? Thật
là quân giếc người không dao mà!”
Chương 20
Giang Mỹ Thư nghe mẹ lầm bầm chửi rủa thì giữ im lặng. Đợi mẹ xả hết cơn
giận, cô mới khẽ hỏi: “Mua thứ khác được không mẹ?”
Vương Lệ Mai đáp: “Ăn gì bổ nấy, bố con gãy xương là phải dùng xương đại”
“Thế dùng gà được không mẹ? Canh gà cũng bổ mà” Giang Mỹ Thư buột
miệng.
Vương Lệ Mai lườm cô một cái, mắng yêu: “Con đang mơ mộng gì thế? Thịt lợn
còn chẳng mua nổi nói gì đến gà. Nhà mình lấy đâu ra phiếu thịt, mỗi tháng
phát phiếu là mang đi đổi đồ hết sạch rồi. Trong nhà giờ chẳng còn một hoa
phiếu thịt nào cả”
Giang Mỹ Thư ướm hỏi: “Đổi với người ta ạ?”
Vương Lệ Mai xua tay: “Thôi đừng bày vẽ nữa, có đổi được phiếu cũng chưa
chắc tranh được thịt. Đến xương đại còn chẳng mua nổi, thịt đâu đến lượt
mình”
Những thứ hàng hạn chế này, dân thường chẳng bao giờ có cửa cả.
“Thôi bỏ đi” Vương Lệ Mai thở dài, “Coi như đi công cốc. Mẹ đi mua mấy quả
trứng, về nấu cho bố con bát mì trứng vậy”
Đó đã là món bồi bổ nhất có thể rồi. Còn xương xẩu, không với tới được thì thôi
đừng nghĩ.
Nhà họ Giang.
Thư ký Trần đến nơi thì thấy nhà không có ai, cửa đang khóa. Anh ngẩn người
một hồi mới tìm đến bà thím Hà Hoa ở nhà bên cạnh hỏi: “Đồng chí, bà có biết
người nhà họ Giang đi đâu không?”
ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-46.html]
Thím Hà Hoa thấy thư ký Trần có vẻ quen mặt nhưng không nhớ ra là ai. Thấy
anh ta khí chất không phải người tầm thường, thím bắt đầu cảnh giác: “Cậu
tìm nhà họ Giang có việc gì?”
“Tôi đến đưa ít đồ” Thư ký Trần thậm chí không nhắc đến tên Giám đốc Lương.
Là thư ký của Lương Thu Nhuận, nghĩ điều lãnh đạo nghĩ là công việc cơ bản
của anh.
Nghe thấy là đến đưa đồ, thím Hà Hoa bớt cảnh giác đi phần nào: “Nhà họ
Giang có chuyện, lão Giang vào viện rồi, Lệ Mai thì dắt con bé út ra chợ mua
thịt từ sáng sớm, con trai con dâu đều đi làm cả. Trong nhà chỉ có ba đứa nhỏ
đang chơi ở đầu ngõ, để tôi gọi chúng nó về”
Nói đoạn, thím Hà Hoa hướng ra ngoài đại tạp viện hét lớn: “Giang Đại Nhạc,
về ngay! Nhà cháu có khách này!”
Giang Đại Nhạc năm nay sáu tuổi, nghe tiếng là ba chân bốn cẳng chạy về,
theo sau là hai đứa em gái. Đứa lớn bốn tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, hai đứa nhóc
vẫn còn mặc quần thủng đít.
Giang Đại Nhạc chạy nhanh, người gầy như que củi nên trông cái đầu càng to:
“Bà Hà Hoa, nhà cháu có khách ạ?”
Đứa trẻ sáu tuổi đã được coi là nửa người lớn trong nhà, khi người lớn bận rộn,
cô bé phải trông nom các em.
Thím Hà Hoa gật đầu, chỉ vào thư ký Trần: “Là vị này đây, các cháu có chìa
khóa không?”
Giang Đại Nhạc cảnh giác nhìn thư ký Trần: “Cháu không quen chú”
Thư ký Trần không ngờ trong thời gian ngắn mình bị nghi ngờ tận hai lần, anh
vội vàng chứng minh: “Chú là bạn của ông nội cháu, đến đưa đồ cho ông ấy”
Anh chỉ vào bao tải dứa: “Mở cửa cho chú được không? Chú bê đồ vào rồi các
cháu ở nhà trông chừng giúp chú nhé?”
Thư ký Trần đang vội về đón Giám đốc Lương vào viện nên liên tục nhìn đồng
hồ.
Giang Đại Nhạc lưỡng lự: “Cháu phải xem là cái gì đã”
Thư ký Trần lập tức đồng ý, mở miệng bao cho cô bé xem. Nhìn thấy thứ bên
trong, Giang Đại Nhạc trợn tròn mắt, bịt miệng thốt lên: “Nhiều—”
Chữ “thịt” chưa kịp thốt ra đã bị thư ký Trần bịt miệng lại: “Chú bê vào trong
nhà nhé, cháu trông được không?”
Giang Đại Nhạc gật đầu, đôi mắt sáng rực: “Được ạ!”
“Thế mở cửa cho chú”
Giang Đại Nhạc không nói hai lời, từ đống than tổ ong bên cửa lôi ra một chiếc
chìa khóa đen nhẻm, thổi phù một cái rồi mở cửa.
Sau khi đưa đồ vào, thư ký Trần thắt chặt miệng bao lại, rỉ tai Giang Đại Nhạc
dặn dò vài câu.
“Hiểu chưa? Làm được không?”
Giang Đại Nhạc gật đầu: “Được ạ!” Chắc chắn được!
“Thế trông cho kỹ, lát nữa người nhà về thì nói thế nào?”
“Nói là chú Trần gửi tới ạ”
Thư ký Trần bấy giờ mới yên tâm rời đi. Thấy thím Hà Hoa còn đang ngó
nghiêng định vào xem, Giang Đại Nhạc liền “rầm” một cái đóng cửa lại: “Bà Hà
Hoa, bọn cháu phải đợi bà nội về, bà không được vào đâu ạ”
Đóng cửa lại, Giang Nhị Nhạc định mở bao ra xem thì bị chị cả tát cho một cái:
“Để bà nội về mới được mở, chúng ta không được động vào”
Giang Nhị Nhạc không phục: “Chị thấy rồi mà không cho em xem”
Giang Đại Nhạc giơ nắm đấm lên, Giang Nhị Nhạc lập tức im re.
Bên ngoài, thư ký Trần đi được một đoạn lại quay đầu nhìn nhà họ Giang:
“Chẳng biết mấy đứa trẻ có làm được không nữa? Thôi kệ, đi đón Giám đốc
Lương đã”
Lát nữa Giám đốc Lương còn phải vào viện. Cùng lắm thì lúc đó giải thích sau,
dù sao lát nữa vẫn còn quà khác để tặng.
Vương Lệ Mai về đến nhà với tâm trạng không vui vì không mua được xương
ống, chỉ mua được mười quả trứng. Thôi thì cũng tạm coi là có cái bồi bổ.
Nhưng vừa vào nhà, Vương Lệ Mai và Giang Mỹ Thư đã thấy ba đứa nhỏ đang
ngồi canh một cái bao tải dứa.
“Chuyện gì thế này? Sao không ra ngoài chơi?” Bình thường ba đứa nhỏ nghịch
ngợm chẳng thấy mặt mũi đâu.
“Bà nội, cô ơi, hai người vào xem này” Giang Đại Nhạc dắt Giang Mỹ Thư vào,
thì thầm ra vẻ bí mật: “Thịt, nhiều thịt lắm”
Giang Mỹ Thư và Vương Lệ Mai tưởng con bé đùa, thời buổi này lấy đâu ra ai
dùng bao tải dứa đựng thịt chứ. Nhìn cái bao thì thấy vơi quá nửa.
Kết quả là khi mở bao ra, trời đất ơi, một tảng sườn nguyên miếng to tướng,
cộng thêm hai bộ xương ống.
“Ực” một tiếng.
Giang Mỹ Thư vô thức nuốt nước miếng: “Mẹ, mẹ bảo cái quân giếc người
không dao nào mua sạch cả xương với thịt ấy, có phải là họ mang hết đến
nhà mình không?”
Trời cao có mắt! Xuyên không đến đây lâu thế rồi, lần đầu tiên cô thấy nhiều
thịt thế này. Thực sự là chuyện không dám mơ tới. Giang Mỹ Thư thấy nước
miếng trong miệng cứ trào ra không dứt.
Không thể nuốt hết được. Thèm đến phát điên.
Vương Lệ Mai cũng đờ người ra: “Chắc thế rồi. Không ngờ cái quân giếc
người không dao ấy lại chính là mình”