Miên Miên và Chu Kiều Kiều nhìn nhau, mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, Chu Kiều Kiều ăn điểm tâm cùng các con, sau đó bỏ thức
ăn trưa vào bát và đặt lên vỉ hấp trong nồi.
Buổi trưa hai đứa trẻ về chỉ cần nhóm lửa hâm nóng lại là được.
Vừa nhanh vừa tiện.
Chu Kiều Kiều đeo gùi cùng các con ra khỏi nhà.
Ở ngã ba đường, hai đứa trẻ đi về phía nhà Hồng phu tử, còn Chu Kiều Kiều đi
về phía nhà họ Chu.
Họ như thể mỗi người đang gánh vác sứ mệnh của riêng mình mà bước về phía
trước.
Ngô Ngọc Nương đã đeo gùi đứng đợi nàng ở cửa.
Chu Kiều Kiều cười đi tới, “Đi thôi”
Trên đường đi, Chu Kiều Kiều liền buộc túi thuốc đuổi côn trùng độc lên gùi,
cổ chân và cổ tay cho tẩu ấy.
“À phải rồi, tẩu có biết trèo cây không?”
Nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, Ngô Ngọc Nương hơi sững người, “Còn
phải trèo cây nữa sao? Loại cây rất cao và thẳng đó hả? Ta không biết”
Nếu là cây có nhiều cành, nàng ấy còn có thể đạp lên mà leo.
Nhưng nàng ấy biết cây trong núi sâu đều vừa cao vừa thẳng.
Chu Kiều Kiều im lặng một chút.
Nếu gặp phải sói, lợn rừng gì đó, không biết trèo cây sẽ rơi vào tình thế khó xử
như lần đầu tiên mình vào Thâm Sơn.
“Ta biết rồi”
Suốt đường đi, trong đầu Ngô Ngọc Nương cứ hồi tưởng lại cảnh ca ca hàng
xóm hồi nhỏ trèo cây vừa nhanh vừa giỏi, hắn ta đã trèo như thế nào nhỉ.
Cuối cùng cũng đến gần Thâm Sơn, Chu Kiều Kiều tiện tay nhặt một cây gậy
dài hai mét bên đường, cầm lấy rồi đi vào trong.
“Đi sát theo bước chân của ta, gặp rắn rết sâu bọ thì đừng hoảng, tốt nhất là
đừng cử động. Lát nữa nếu gặp phải thứ gì đó to hơn một chút, ta sẽ trèo lên
cây, còn tẩu thì đứng sát vào thân cây, ta sẽ giếc nó trước khi nó tấn công
tẩu”
Tuyền Lê
“Được, ta biết rồi”
Càng đi vào sâu, Chu Kiều Kiều càng cảm nhận được cơ thể Ngô Ngọc Nương
đang run rẩy.
Bởi vì lúc này họ đang đi trong đám cỏ cao đến thắt lưng, nhìn xuống không
thấy chân, chỉ có thể mò mẫm mà đi.
“Qua khỏi đoạn này là được, trên người chúng ta có túi thuốc, côn trùng độc
thông thường sẽ không đến gần đâu”
“Được”
Chu Kiều Kiều kéo lại chiếc thắt lưng đã bị Ngô Ngọc Nương kéo lỏng đến mức
có thể nhét vừa một bàn tay vào.
“Đừng sợ”
“Ừm, được”
sau-san-manh-thu/chuong-147.html]
Nhưng eo của Chu Kiều Kiều vẫn bị kéo đến căng chặt.
Xì xì xì.
Đột nhiên, tai Chu Kiều Kiều lại nghe thấy tiếng rắn.
Nàng dừng lại.
Ngô Ngọc Nương đâm sầm vào người nàng.
“Sao. sao vậy?”
Chu Kiều Kiều, “Đừng động đậy!”
Ngô Ngọc Nương lập tức nín thở, tay chân cứng đờ.
Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn về phía sau bên trái, nàng thấy đám cỏ khẽ động,
không một chút do dự, nàng lập tức lấy bột đuổi rắn rắc về phía đó.
Hướng chuyển động của đám cỏ đã thay đổi.
“Đó. đó là cái gì?”
Ngô Ngọc Nương cũng nhìn theo ánh mắt của Chu Kiều Kiều và thấy động tĩnh
bên đó.
Chu Kiều Kiều đợi con rắn đi xa rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Nàng nói giọng nhàn nhạt, “Rắn”
“Vậy sao ngươi không bắt nó?”
“Cỏ ở đây rậm quá, ta không thể xác định được vị trí cụ thể của nó, một khi ta
bắn tên không trúng, người gặp nguy hiểm sẽ là chúng ta, cho nên khi gặp nó
trong bụi cỏ rậm, tốt nhất là nên đuổi đi một cách ôn hòa”
“Thì ra là vậy”
Ngô Ngọc Nương nhìn sâu vào gáy của Chu Kiều Kiều, đột nhiên trong lòng
dâng lên một cảm giác mãnh liệt:
Có Chu Kiều Kiều ở đây, không nguy hiểm.
Cuối cùng cũng ra khỏi bãi cỏ rậm rạp đó.
Chu Kiều Kiều thở phào một hơi, nói, “Được rồi, từ bây giờ, tẩu có thể tìm nấm
trong phạm vi mười bước xung quanh ta”
Nàng giống như một nữ tướng quân đang ra lệnh.
Ngô Ngọc Nương nghe vậy, gật đầu, lập tức mở to mắt bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh, nàng ấy đã phát hiện ra nấm tùng nhung dưới một gốc cây lớn.
Nàng ấy vui mừng chạy lon ton qua, sợ làm hỏng rễ nấm nên đã đào cả một
mảng đất lớn lên.
Chu Kiều Kiều cẩn thận dò xét xung quanh, không thấy dấu vết của thú rừng,
liền giúp Ngô Ngọc Nương tìm nấm dại.
Không bao lâu, trong gùi của Ngô Ngọc Nương đã có hơn chục cây nấm tùng
nhung, nấm kê tùng, nấm đầu xanh.
Chu Kiều Kiều dẫn nàng ấy đi tiếp về phía trước.