Mi mắt Chu Kiều Kiều khẽ giật giật, rồi thẳng thừng nói: “Nhặt được bên đường
thôi”
Nam nhân nghe vậy, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, mũi chân điểm một cái đã vượt
qua vô số cạm bẫy, đáp thẳng vào trong sân.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đó, cử chỉ toát lên vẻ cao quý lạnh lùng, ánh mắt tuy
nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác có cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Nhặt được bên đường?” Ai mà lại thuận tay nhặt được một nam nhâ tuấn tú
như vậy chứ?
Bây giờ tẩu ấy thậm chí còn nghĩ rằng lý do Chu Kiều Kiều hòa ly với Trương
Hoài Ân, có lẽ là vì nam nhân này.
Chu Kiều Kiều dẫn tẩu ấy vào trong, vẫn giải thích rõ ràng lai lịch của nam
nhân.
Ngô Ngọc Nương bừng tỉnh ngộ, “Ngươi gan thật đấy, lỡ như hắn không phải
người tốt thì sao? Hơn nữa vết thương của hắn đã lành rồi mà vẫn không đi,
biết đâu hắn là tội phạm bị truy nã gì đó”
Lỡ như là kẻ giếc người hoặc là tên hái hoa tặc thì sao.
Chu Kiều Kiều kịp thời lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tẩu ấy.
“Không liên quan đến chúng ta, không cần nghĩ nhiều. Ta đi nấu cơm, chúng ta
ăn xong rồi nghỉ ngơi”
Ngô Ngọc Nương vội nói, “Ngươi nghỉ đi, để ta nấu cơm”
Cuối cùng hai người cùng nhau nấu.
Rất nhanh đã nấu xong cơm trắng, ăn cùng với dưa muối mà Vương thẩm.
Nam nhân không ăn, hắn không thích ăn những bữa cơm đơn giản như vậy,
hắn đã lấy một con gà rừng trong gùi của Chu Kiều Kiều đi nướng.
Ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều liền dẫn Ngô Ngọc Nương vào nhà của Vương
thẩm.
“Ta đã nói là không ngủ trên giường của họ đâu, chúng ta dùng ghế kê tạm”
Ngô Ngọc Nương gật đầu.
Nàng ấy cũng cảm thấy ngủ trên giường của người khác không được hay cho
lắm.
Dù sao bây giờ đang giữa trưa, nắng gắt, không lạnh, ngủ tạm trên đất thế này
cũng không phải là không được.
Thế là, hai người trải chiếu ngủ dưới đất.
Họ ngủ hơn nửa canh giờ, sau khi dậy, Ngô Ngọc Nương đứng trong sân nhìn
ra xung quanh.
Bên ngoài bãi cỏ là khu rừng rậm rạp, bên trong bãi cỏ, cỏ dại và hoa dại mọc
khắp nơi, họ như đang ở trong một chiếc vỏ trứng.
“Kiều Kiều, nơi này thật tốt, hôm nào đợi đại ca của ngươi có thời gian, bảo họ
vào đây giúp chúng ta dựng một cái sân như thế này đi”
Dù sao thì gỗ cũng có sẵn.
sau-san-manh-thu/chuong-153.html]
Chủ yếu là cũng để tránh lần nào vào đây cũng phải ngủ nhờ nhà Vương thẩm.
Bây giờ trời còn nóng thì không sao, chẳng bao lâu nữa sẽ lạnh, đến lúc đó họ
không thể ngủ dưới đất được nữa.
Chu Kiều Kiều rửa mặt, nước lạnh táp vào mặt có chút se lạnh, lập tức tỉnh táo,
“Được thôi”
Nàng liếc nhìn đống gỗ chất ở góc tường.
Vừa hay có thể dùng đến.
Chu Kiều Kiều rửa mặt xong, đeo gùi ra ngoài cùng Ngô Ngọc Nương đi ra.
Lúc này, phía sau vang lên giọng nói của nam nhân, “Lần sau ngươi đến thì
mang rượu cho ta”
Chu Kiều Kiều xua tay, “Ngươi đã có thể tự do ra vào Thâm Sơn rồi, thì tự đi mà
mua, ta không rảnh”
Coi nàng là nha hoàn chắc?
Hắn có trả lương cho nàng đâu.
Người nam nhân bất lực cười.
Ý gì đây?
Không cần hắn nữa à?
Chu Kiều Kiều đi được không xa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn người
nam nhân, “Khi nào ngươi đi?”
Ngô Ngọc Nương cũng dừng lại quay đầu nhìn nam nhân.
Nam nhân sững người một lúc, gương mặt vốn đã nghiêm nghị lại càng thêm
lạnh lùng.
“Ngươi lại đuổi ta đi!”
Châu Kiều Kiều lắc đầu, “Không phải, chúng ta muốn vào đây dựng một cái
sân, cần sự giúp đỡ của ngươi”
Lúc dựng sân, xung quanh tạm thời không thể đặt bẫy trước, nếu gặp phải
mãnh thú tấn công, nàng cần có người có thể bảo vệ những người dựng sân.
Và người này. đương nhiên không ai khác ngoài nam nhân này.
Tuyền Lê
Vẻ lạnh lùng trên mặt nam nhân từ từ tan ra.
Hắn thong thả nằm trên ghế bập bênh, chậm rãi nói, “Còn sớm”
Ít nhất, trước khi hắn rời đi sẽ giúp họ dựng xong cái sân.
Chu Kiều Kiều cười gật đầu, “Cảm ơn”