“Các người là một phe, chẳng ai tốt đẹp gì”
“Không hổ là hàng xóm của nhau, đúng là cá mè một lứa. Khoan đã, ta nghe
nói Chu Kiều Kiều không phải bán thịt thú rừng kiếm được rất nhiều tiền sao,
sao ngươi không nộp ngay thuế nhân khẩu đi? Là do người thẩm tốt của ngươi
không nói cho ngươi biết à? Sao ngươi không học hỏi người thẩm tốt của mình
mà đi tạo quan hệ tốt với trưởng thôn đi”
Giọng điệu chua ngoa cay nghiệt của phụ nhân cuối cùng cũng khiến người ta
không thể nghe nổi nữa.
Vương thẩm quay đầu lại và cãi nhau với họ.
“Mẹ kiếp nhà mày, cái gì mà không tốt đẹp, ta thấy chúng mày mới không phải
là thứ tốt đẹp gì”
Hai bên chửi bới nhau vô cùng khó nghe.
Chu Kiều Kiều chỉ muốn bịt tai lại.
Nhưng không thể.
Ngay khi họ càng chửi càng to, Chu Kiều Kiều cuối cùng cũng không nhịn
được mà lớn tiếng ngăn họ lại, “Các người đừng chửi nữa!”
“Mày là cái thá gì? Chỉ là đồ con hoang chó đẻ mà thôi. À không, mày cũng
chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đồ trộm cắp chết tiệt, mày. A. Mày dám đánh
tao?! Chu Kiều Kiều, tao đánh chết mày”
Chu Kiều Kiều thực sự không nhịn được nữa và đã ra tay.
Hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Chu Kiều Kiều bị một phụ nhân mập đè chặt xuống đất, không thể cử động.
Nàng vùng vẫy hết sức, kinh ngạc phát hiện ra mình không thể động đậy.
Trong lòng quyết tâm, nàng dùng cả hai tay nắm chặt lấy phần thịt đùi của
phụ nhân kia và vặn mạnh.
“A. Đau, đau, đau. Chu Kiều Kiều, con tiện nhân này, buông ra, buông ra”
Phụ nhân kia dùng tay kéo tay Chu Kiều Kiều ra, nhưng Chu Kiều Kiều không
buông tha phần thịt đùi của bà ta, bà ta càng kéo thì càng đau hơn.
Tuyền Lê
Không còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể dùng sức đập vào mu bàn tay của
Chu Kiều Kiều.
“Buông tao ra, buông tao ra Chu Kiều Kiều, có tin tao giếc mày không?”
Chu Kiều Kiều nghiến răng, chịu đựng cảm giác khó thở, khó khăn nói, “Cút
khỏi người tao!”
Phụ nhân mập không còn cách nào khác, đành vội vàng bò khỏi người Chu
Kiều Kiều, “Tao cút rồi, mau buông tao ra”
Chu Kiều Kiều như trút được gánh nặng, thở hổn hển.
Nàng cũng buông người kia ra.
sau-san-manh-thu/chuong-159.html]
Người đó “oa” một tiếng khóc lớn, vội vàng xoa nhẹ đùi.
“A, đau chết mất, đau chết mất, hu hu hu, Chu Kiều Kiều, tao sẽ không tha
cho mày đâu”
Chu Kiều Kiều thở đều lại, liền lập tức qua giúp Vương thẩm.
Tình hình của Vương thẩm cũng tương tự như nàng, thẩm bị bốn người phụ
nhân gầy hơn hợp sức đè xuống không thể cử động.
Chu Kiều Kiều đi tới, đấm mỗi người một cú vào ngực.
Họ bị buộc phải buông tay.
“Chu Kiều Kiều, mày dám chống lại mấy người bọn tao, tao nhất định sẽ không
tha cho mày. Đi, chúng ta đi tìm trưởng thôn phân xử”
Mấy người phụ nhân tức giận đi về phía nhà trưởng thôn.
Chu Kiều Kiều vội vàng đỡ Vương thẩm dậy.
“Thẩm không sao chứ?”
Trên người Vương thẩm toàn là bụi đất, khóe miệng còn có vết máu, trên mặt
có hai vết bầm tím.
Thẩm nói không rõ lời, nhưng vẫn chỉ về hướng họ rời đi, “Họ vu oan cho ta,
còn định vừa ăn cướp vừa la làng. hu hu hu, tức chết ta mất”
“Vương thẩm, thẩm có sợ danh tiếng không tốt không?”
Vương thẩm hơi sững người, sau đó nói, “Họ đã đồn về ta như vậy rồi, ta còn
có thể có danh tiếng tệ đến mức nào nữa?”
“Tốt, nếu đã vậy, thì chúng ta sẽ gây chuyện lớn hơn họ. Đi thôi”
Nói xong, nàng kéo Vương thẩm cũng đi về phía nhà trưởng thôn.
Họ vừa chạy vừa khóc lóc kêu la.
“Trưởng thôn ơi, ông phải làm chủ cho Vương thẩm, thẩm ấy muốn nhảy giếng,
muốn tự tử, không sống nổi nữa rồi”
“Lời nói ác độc làm tổn thương người ta hơn cả cái lạnh tháng sáu, có những
người không muốn làm người, họ lòng dạ rắn rết, muốn ép chết người vô tội
như Vương thẩm đây”
Tiếng kêu của Chu Kiều Kiều đã thu hút không ít người hiếu kỳ đến xem.
Mà Vương thẩm chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, nghe lời Chu Kiều Kiều nói,
nhất thời xấu hổ vô cùng, nhưng thẩm ấy không lùi bước, ngược lại còn cảm
ơn Chu Kiều Kiều đã giúp mình.
Họ chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua mấy người phụ nhân kia.
Những người phụ nhân đó nghe lời Chu Kiều Kiều nói, lập tức khóc còn to hơn.