Trần Bảo Trân mặt nặng mày nhẹ đồng ý với mấy người họ, nhưng sau đó cô phát
hiện ra, những người này nói muốn học nhạc cụ nhưng đều là kiểu hứng thú nhất
thời, làm loạn một hồi cũng chỉ quanh quẩn mấy nốt đồ rê mi, chẳng tốn bao nhiêu
công sức, tự họ thấy chán rồi cũng thôi.
Từ đó về sau, hễ ai nói muốn học nhạc cụ với cô, cô đều trả lời: Có vấn đề gì cứ
tới hỏi tôi.
Tần Dao ở nhà Trần Bảo Trân cũng hì hục nấu món cháo yến mạch sữa bò, cô
Ngon đúng không, tôi cũng thấy rất ngon, để tôi chỉ bà cách làm.
Trần Bảo Trân nói: Nghe có vẻ đơn giản đấy, sáng mai tôi sẽ làm cho lão Cao ăn.
Hai chị em thân thiết túm tụm lại trò chuyện, Tần Dao dặn dò cô mấy chi tiết nhỏ,
còn tặng cô một túi nhỏ yến mạch.
Em gái!
Cố Trình dẫn hai người Tần Học Tài đến nhà Trần Bảo Trân, vừa thấy đám đông
trong sân, Tần Học Tài đã nhận ra ngay em gái ruột của mình, nó quả nhiên gầy
đi rồi, xinh đẹp hẳn lên!
Tần Dao vừa quay đầu lại, thấy Cố Trình đi cùng một nam một nữ, cô sững người.
Cái anh chàng cao lớn vạm vỡ râu quai nón kia trông xa lạ quá, cô nhất thời
không phản ứng kịp.
Em gái! Dao Dao! Anh là anh ba của em đây! Cũng biết mấy năm qua mình thay
đổi diện mạo quá nhiều, sợ em gái không nhận ra, anh ba vội vàng tự khai báo
danh tính.
Tần Dao trợn tròn mắt: Anh ba! Anh là anh ba thật à!
Trời ạ, sao trông anh ba cô già thế này, nhìn cứ như chú của Cố Trình vậy.
Em gái! Dao Dao! Anh nhớ em chết đi được!
Cố Trình đứng bên cạnh suýt rơi cả cằm.
Sét đánh ngang tai cũng chỉ đến thế là cùng, tầm mắt Cố Trình mờ đi, trong lòng
thầm than: Sao lại thế này? Sao lại ra nông nỗi này? Cái người đàn ông bên cạnh
hóa ra lại là anh vợ thứ ba của anh, sớm biết vậy anh đã chẳng la cà ngoài
đường, cứ thành thật đi thẳng về nhà có phải hơn không.
Cảm ơn đồng chí tốt bụng đã dẫn tôi qua đây. Sau khi nhận người thân, anh ba
Tần lịch sự cảm ơn anh chàng sĩ quan trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh.
Trong lòng Cố Trình khó chịu không thốt nên lời, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình
thản như núi Thái Sơn, vốn đã luyện được bản lĩnh hỉ nộ không lộ ra mặt.
Anh ấy? Dẫn anh qua á? Tần Dao và chồng liếc mắt nhìn nhau, trong số bao
nhiêu người ở đây, chỉ có cô là vợ mới nhận ra vẻ mặt của đội trưởng Cố có gì đó
không đúng.
Tần Dao tiến lên phía trước, chủ động khoác tay Cố Trình, chẳng nể nang gì mà
vạch trần: Anh ba, anh ấy là em rể ruột của anh đấy, Cố Trình.
Cố Trình lạnh lùng đáp lời: Chào anh ba, hân hạnh quá.
Cái. cái này. Anh ba Tần lúc này không phản ứng kịp, sao cái đồng chí tốt bụng
tình cờ gặp ven đường bỗng chốc lại biến thành em rể ruột thế này.
Đây là em rể á?
Người đàn ông này nhìn kiểu gì cũng không giống một người chồng dịu dàng chu
đáo.
van-nien-dai/chuong-138.html]
Tạ Hồng Nghê đứng bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cảm
thấy mọi việc chắc chắn không đơn giản như vậy.
Tần Dao nói muốn đưa anh ba về nhà, Miêu Thúy Diệp thấy anh ba Tần với cái bộ
dạng như vừa được giải phóng khỏi xã hội nô lệ nguyên thủy thì liền chào tạm
biệt, bảo là về nhà đây để không làm phiền gia đình họ đoàn tụ.
Trần Gia Lan nói muốn ở lại nhà Trần Bảo Trân để trò chuyện thêm với cô giáo
Trần về nhạc cụ.
Đi theo em gái và em rể vào một sân khác, đầu óc Tần Học Tài vẫn còn hơi mơ
hồ, chuyện lúc nãy là sao nhỉ? Hóa ra em rể ruột lại coi anh là anh trai nhà người
khác à?
Sao lại thành ra thế này? Anh ba Tần ngây ngô thắc mắc.
Tần Dao tò mò hỏi: Anh à, anh rốt cuộc đã nói thế nào? Sao người ta lại tưởng
anh là anh trai của Bảo Trân.
Cứ hồ đồ thế nào mà cuối cùng lại đúng là đưa đến trước mặt cô, đúng là không
có trùng hợp thì chẳng thành chuyện.
Anh bảo là đi thăm em gái và em rể, em rể tính tình dịu dàng dễ bắt nạt, thế là họ
đều ồ lên bảo biết người nhà ai rồi. Nói xong, ánh mắt anh ba Tần dừng lại trên
người Cố Trình, anh vẫn luôn nghi ngờ cái cậu em rể này là giả.
Cái người đàn ông lúc mới gặp khí thế lạnh lùng như tảng băng kia, sao có thể là
cậu em rể dịu dàng dễ bắt nạt của anh được.
Tần Dao: ..
Thôi, mấy cái chi tiết nhỏ nhặt đó đừng có xoáy sâu vào làm gì, tóm lại người đã
đến là được, càng giải thích càng rối.
Cái anh ba này của cô từ nhỏ đến lớn đã chẳng thông minh gì cho cam, đúng là
một gã khờ.
Mẹ ruột Tần Dao nhận xét về con trai mình rất chính xác, tính cách này ra ngoài
xã hội chắc chắn không trụ vững nổi, cần một cô vợ ghê gớm biết tính toán kiểu
Vương Hy Phượng để bù trừ cho nhau.
Ngoài ra, một người đơn giản thẳng tính như anh lại cực kỳ hợp để nhập ngũ, trở
thành một quân nhân chính trực.
Anh à, sao lại để mình ra nông nỗi này? Râu cũng chẳng thèm cạo, để em đi lấy
dao cạo râu cho anh. Tần Dao lảng chuyện, cô không chịu nổi bộ râu quai nón
của anh ba.
Không cần đâu. Tần Học Tài lập tức từ chối: Miệng không râu làm việc không
chắc, để thế này mới có vẻ đàn ông.
Tần Dao: .. Không được, em nhìn không quen, anh phải cạo đi. Còn cả lông mày
nữa, cũng phải tỉa lại chút. Anh nhìn anh xem, chẳng khác gì người rừng.
Dưới sự ép buộc mạnh mẽ của em gái ruột, anh ba Tần không còn cách nào khác
đành phải khuất phục. Anh cạo râu, tỉa lông mày, để lộ ra một khuôn mặt chất
phác bình dị.
Anh ba Tần được coi là người có ngoại hình bình thường nhất trong số mấy anh
em nhà họ Tần, không hẳn là quá đẹp trai nhưng lại rắn rỏi khí khái, trông rất nam
tính. Cộng thêm vóc dáng cao ráo, vẻ ngoài này mà bước ra ngoài thì thực sự
chẳng lo không có cô nào thích.
Thật ra anh ba Tần cũng thấy để râu làm việc hơi bất tiện, nhưng để bộ dạng
người rừng như vậy có thể tránh được rất nhiều rắc rối, ít nhất là không có đám
con gái cứ thế mà nhào tới.
Tần Học Tài vốn là người thành phố, lại có thể hình tốt, nên trong mắt các cô gái
dưới quê anh là một miếng mồi ngon.
Anh thật sự sợ cái cảnh các cô gái ghen tuông, tranh giành, rồi sai bảo anh chạy
đôn chạy đáo, thế là nghe theo lời khuyên của Tạ Hồng Nghê, cứ để râu ria xồm
xoàm cho xong.
Lâu dần, anh cũng quen với cái vẻ luộm thuộm của chính mình.