Tần Dao hỏi Cố Trình nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng: Lúc nãy đi đường anh nói gì
với anh trai em thế?
Là vợ, anh trai mình có gì bất thường cô không biết, nhưng cô nhìn ra được sự
bất thường của Cố Trình. Hôm nay cả người anh cứ sai sai, im lặng đến mức
đáng sợ.
Cái tên này chắc chắn trong lòng có quỷ.
Cố Trình thản nhiên đáp: Có nói gì đâu, trò chuyện đơn giản vài câu thôi.
Đúng đúng, em rể là người rất nhiệt tình. Tần Học Tài cười hà hà phụ họa.
Tạ Hồng Nghê nói: Hai người bọn họ đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tán dóc
suốt dọc đường chuyện phụ nữ phải coi chồng là trời, rồi cách dạy bảo phụ nữ
thế nào.
Tần Dao “ồ” lên một tiếng, liếc xéo Cố Trình một cái.
Đúng là cá mè một lứa, lúc nào cũng muốn vùng lên khởi nghĩa.
Tần Dao dành cho ai đó một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Đội trưởng Cố dùng ánh mắt biểu thị mình cần được “kháng cáo”.
Buổi tối, bốn người ngồi dưới ánh đèn ăn cơm. Tần Dao dọn dẹp hai phòng khách
cho hai người Tần Học Tài ở lại một đêm. Trên bàn ăn, Tần Học Tài nhắc đến việc
nhờ tìm đối tượng cho Tạ Hồng Nghê.
Thành phần của Hồng Nghê hơi khó giải quyết một chút, em giúp được thì giúp,
không giúp được thì. cứ để vậy đi.
Cái gì mà cứ để vậy, ai mướn anh giúp chứ, anh tưởng anh là ai hả! Tạ Hồng
Nghê gắt gỏng. Cô định cho tên khờ họ Tần một bài học, ngặt nỗi em gái anh ta
đang ở đây nên không tiện động chân động tay.
Tên khờ họ Tần toàn bảo cô ngốc, chứ cô chẳng ngốc đâu, cô biết nhìn hoàn
cảnh mà hành sự.
Tần Dao quan sát sự tương tác của hai người, thầm nghĩ mọi chuyện đều nằm
trong sự không lời, anh trai cô đúng là một gã khờ đặc cán mai.
Đêm khuya về phòng ngủ, Tần Dao định tìm Cố Trình tính sổ, kết quả đồng chí họ
Cố ra tay trước, đè Tần Dao lại phát mấy cái vào mông, báo thù vụ “ép ăn” ngày
hôm qua.
Em nên tự kiểm điểm lại việc tốt mình làm hôm qua đi, đồng chí Tần Dao, em
chuẩn bị viết bản kiểm điểm được rồi đấy.
Tần Dao vừa bực vừa buồn cười, cô nói đầy hiểm độc: Tôi nói cho anh biết, tôi
thù dai lắm đấy.
Anh cũng thù dai.
Được rồi, chúng ta chia phòng ngủ.
Còn lâu nhé, chuyện gì cũng có trước có sau, hai vợ chồng mình cứ thanh toán
xong nợ nần ngày hôm qua đã, xem hôm qua em ngược đãi anh thế nào.
Đội trưởng Cố đè vợ ra tính sổ.
Sáng sớm hôm sau Tần Dao đòi lại cả vốn lẫn lời, ép anh ăn hết một bát cháo yến
mạch mới cho ra khỏi cửa, khiến cả người Cố Trình nồng nặc mùi sữa. Anh hùng
hổ tuyên bố lần sau nhất định sẽ trả thù tiếp.
Anh ba Tần nếm thử một miếng cháo yến mạch em gái nấu, cũng không hẳn là
khó ăn, nhưng anh vô cùng thấu hiểu và dành sự đồng cảm sâu sắc cho cậu em
rể.
Tần Dao đưa hai người sang nhà Trần Bảo Trân chơi nửa ngày.
van-nien-dai/chuong-139.html]
Sau đó anh ba Tần nói mình đã nhìn trúng Cao Anh Tử.
Chương 72
Anh à, anh nhìn trúng Anh Tử? Em chồng của Bảo Trân á?
Tần Học Tài gật đầu, khuôn mặt thật thà chất phác không hề có chút vẻ thẹn
thùng nào. Trước mặt em gái và Tạ Hồng Nghê, anh hết lời khen ngợi Cao Anh
Tử: Anh Tử làm việc giỏi thật đấy, căn nhà to như thế mà cô ấy dọn dẹp sạch tinh
tươm. Bánh bao cô ấy làm cũng ngon nữa, ai mà lấy được cô ấy làm vợ thì đúng
là có phúc cả đời.
Cô ấy nhất định sẽ hầu hạ chồng chu đáo, đàn ông bình thường nhìn thấy ai mà
chẳng muốn cưới cô ấy về nhà? Anh của em chính là kiểu đàn ông bình thường
đó đấy.
..
Tần Học Tài nói chuyện oang oang, cả căn nhà hai tầng đều nghe thấy giọng nói
vang như sấm của anh. Tạ Hồng Nghê nghe được một nửa thì đỏ hoe mắt, rảo
bước về phòng khách, “xoạch” một cái đóng sầm cửa lại rồi chốt trong, hận không
thể đem cái chốt cửa này khóa chặt cái miệng đang nói liến thoắng của Tần Học
Tài lại.
Dao Dao, em làm cầu nối mai mối cho anh đi, gặp được người phụ nữ tốt như
Anh Tử, anh không muốn bỏ lỡ.
Tần Dao đờ mặt ra nghe anh trai mình lảm nhảm. Nếu lúc này trong tay có cái
búa, cô chỉ muốn gõ cho anh ba vài cái thật mạnh vào đầu cho nổi đầy u lên mới
thôi.
Nghe xem, đây có phải lời con người nói không hả?
Anh à, Anh Tử dù có chăm chỉ đến mấy thì cô ấy cũng là con người, chẳng có ai
sinh ra là để hầu hạ người khác cả.
Tỉnh lại đi, thời đại cũ qua lâu rồi.
Tần Học Tài liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, ghé sát tai nói nhỏ: Suỵt, anh chỉ
muốn để cô ấy biết đàn ông thích kiểu phụ nữ như thế nào thôi, để cô ấy sửa cái
tính tình đó đi, nếu không thì Tiểu Hồng cả đời này chẳng gả đi đâu được.
Cô ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng thành phần gia đình tệ như thế, lại không biết chủ
động tranh thủ, cứ bày vẻ mặt đó thì có người đàn ông nào thèm rước?
Cô ấy nên học tập Cao Anh Tử cho tử tế.
Tần Dao lúc này không còn nghĩ đến “búa” nữa, mà cô đang nghĩ anh trai mình
chắc hồi nhỏ ăn nhiều quả óc chó quá rồi. Óc chó thì bổ não thật, nhưng loại óc
chó bị cửa kẹp thì không bổ nổi não anh đâu, mà càng kẹp càng nặng thêm ấy.
Cô phải đưa anh ba đi nếm mùi nắm đấm của nhân dân lao động mới được.
Anh thích Anh Tử đúng không? Để em giới thiệu riêng hai người với nhau, đi xem
mắt một chuyến nhé.
Anh ba Tần sững lại một chút, sau đó lại thấy đó là một ý hay. Anh đi đến trước
cửa phòng Tạ Hồng Nghê, nói lớn: Tiểu Hồng, tôi đi với em gái đây, em gái tôi
định giới thiệu đối tượng cho tôi với Anh Tử, chắc chẳng bao lâu nữa cô sẽ được
uống rượu mừng của tôi rồi đấy!
Đến lúc đó tôi với chị dâu cô sẽ cùng chăm sóc cô, để ý tìm đối tượng cho cô thật
tốt.
Lời anh vừa dứt, bên trong đã vang lên tiếng đồ đạc bị ném vỡ.
Tần Học Tài quay đầu lại, phát hiện em gái ruột Tần Dao đang khoanh tay lạnh
lùng đứng ở cửa. Chỉ tiếc là trước mặt Tần Dao không có cái gương, nếu không
qua gương cô sẽ kinh ngạc nhận ra tư thế đứng và biểu cảm trên mặt mình y hệt
như anh chồng Cố Trình.
Hừ, cô chỉ muốn cười lạnh.
Cái hạng người như anh ba cô, bảo anh ngu thì hình như anh lại kiểu “đại trí
nhược ngu”, chiêu “khích tướng” chơi rất điệu nghệ.
Tần Dao đưa anh ba sang nhà Trần Bảo Trân để anh xem mắt Cao Anh Tử. Hai
người nói chuyện trong phòng khách, còn Tần Dao và Trần Bảo Trân thì ra ngoài
sân thì thầm to nhỏ.