Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 140



Trần Bảo Trân mắt cười cong cong: Vẫn còn thế à?

Đúng thế, vẫn còn thế đấy. Tần Dao tựa đầu vào vai cô bạn thân: Tôi chịu đủ hai

cái ông đàn ông này rồi, cái lão ở nhà tôi còn dám bảo sẽ trả thù tôi nữa chứ.

Trần Bảo Trân nhịn cười không nổi: Lão Cao nhà tôi thì bảo phải cảm ơn bà.

Sáng nay Cao Kiến Quốc được ăn bát cháo yến mạch vợ nấu, anh chỉ muốn chạy

ngay đến trước mặt Cố Trình mà khẩn khoản: Cầu xin vợ cậu thu hồi thần thông

đi, đừng có dạy hư Bảo Trân nhà tôi nữa.

Trần Bảo Trân còn thạo việc hơn Tần Dao, trong chuyện nấu nướng, cô lại càng

phát huy tính chủ động sáng tạo.

Tần Dao bảo cô thêm chút muối và tiêu, cô thấy thế vẫn chưa đủ, bèn cho thêm

cả đường, hoa tiêu, rồi cả đại hồi với quế chi vào nữa.

Tần Dao: ..

Nghe xong cách làm của Trần Bảo Trân, đồng chí Tiểu Tần thấy mình cần phải

bình tĩnh lại. Cô bỗng nhiên đồng cảm sâu sắc với suy nghĩ của Cố Trình lúc đó,

nếu bạn thân mà bưng một bát cháo yến mạch như thế đến trước mặt, cô cũng

muốn bỏ chạy cho xong.

Tần Dao uống một ngụm trà để trấn tĩnh, cô bạn Bảo Trân đúng là một thành viên

nguy hiểm trong nhà bếp.

Trong phòng, anh ba Tần và Cao Anh Tử ngồi đối diện nhau, một người cao lớn

thật thà, một người chất phác giản dị, ngoại hình trông khá đẹp đôi. Cao Anh Tử

rất hài lòng với vẻ ngoài của anh ba Tần, gương mặt cương nghị nam tính thế này

thật khiến người ta xiêu lòng.

Chỉ có điều, cô có yêu cầu khác:

Đồng chí Tần, anh có biết toán lý hóa không?

Anh ba Tần: Hả?

Anh làm hết bộ đề này trước đã!

Cao Anh Tử lấy ra một tờ đề vật lý hóa học cấp hai, trải ra trước mặt anh ba Tần.

Tần Học Tài tức thì thấy đầu to như cái đấu, anh tên là “Học Tài” thật đấy, nhưng

thực tế thì chẳng có chút tài cán văn chương nào.

Đánh vật mãi mới viết được nửa tờ đề, anh ba Tần chịu hết nổi rồi. Giờ thì ngay

cả anh cũng chẳng biết là Cao Anh Tử khó gả đi hơn, hay là Tạ Hồng Nghê khó

gả đi hơn nữa.

Em à, mấy người phụ nữ này đúng là người sau đáng sợ hơn người trước. Nghĩ

đến tờ đề lúc nãy, anh ba Tần vẫn còn toát mồ hôi hột, bắt anh làm đề thà bảo

anh xuống ruộng cày cấy còn hơn.

Tần Dao cười lạnh trong lòng, cô nghĩ cái đồ khờ như anh mới là đáng sợ nhất.

Nhưng mà, nói đến đáng sợ thì vẫn là cô bạn thân Bảo Trân đáng sợ hơn, nấu

cháo sữa mà cho cả đại hồi, hoa tiêu, quế chi, lá thơm.

Về đến nhà, Tần Dao đi gõ cửa phòng Tạ Hồng Nghê: Chị Hồng ơi, em là Tần

Dao đây.

Anh ba Tần lúc này đang ở ngoài sân giúp cô dọn dẹp vườn tược.

Tạ Hồng Nghê mở cửa cho Tần Dao vào. Trong phòng khách ngoài cái giường ra

thì chỉ còn một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ. Tần Dao nhỏ giọng nói với Tạ Hồng Nghê:

Chị Hồng, chị thích anh ba em đúng không?

Thần sắc Tạ Hồng Nghê hoảng loạn, cô như con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi

lui đầy bất an, rồi quay mặt đi chỗ khác: Sao tôi có thể thích anh ta được chứ?

van-nien-dai/chuong-140.html]

Tần Dao thản nhiên: Chị nói thật với em đi, em còn biết đường mà vun vén cho.

Vành mắt Tạ Hồng Nghê đỏ lên, cô bấm mạnh vào một mảng thịt trên cổ tay, càng

dùng lực càng đau, đau đến mức nước mắt trào ra. Cảm giác đau nhói lan tỏa, cô

quay lưng về phía Tần Dao, khàn giọng nói: Thích thì đã sao, anh ấy coi thường

tôi mà. Thành phần gia đình tôi không tốt, kết hôn với tôi chỉ tổ làm hại anh ấy

thôi.

Trong lòng Tạ Hồng Nghê đau thắt lại. Cô biết anh ba Tần muốn đi nhập ngũ,

nhưng làm sao anh có thể có một người vợ thành phần kém như cô được. Anh

chính là chê cô, hận không thể gả cô đi thật nhanh để anh còn lo cho tiền đồ của

mình.

Nói đi cũng phải nói lại, ông trời đúng là trêu ngươi, cô làm mấy việc buôn bán ở

chợ đen mà mãi chẳng bị cảnh sát bắt. Thà cứ bắt cô đi cho xong, để cô đoạn

tuyệt luôn cái ý nghĩ này, cô không muốn vội vàng kết hôn, cũng không muốn làm

liên lụy đến Tần Học Tài thêm nữa.

Cái ông họ Tần kia cũng có bệnh, cứ khăng khăng đòi nhìn thấy cô kết hôn, gả

vào một gia đình tử tế thì anh ta mới yên tâm rời đi.

Tần Dao: Anh trai em là một gã khờ, chị không nói rõ ràng là chị thích anh ấy thì

cả đời anh ấy cũng không biết đâu.

Anh ta biết thì đã sao? Lại chê cười tôi à?

Tần Dao thản nhiên: Biết đâu trong lòng anh ấy cũng có chị thì sao.

Trong lòng anh ta có tôi? Nếu anh ta có tôi thì đã không ngày ngày mong tôi gả

cho người đàn ông khác.

Tần Dao nhìn ra ngoài cửa sổ: Ai mà biết được, dù sao anh ba em cũng là một gã

khờ đặc biệt, đừng dùng não của người bình thường mà suy đoán anh ấy.

Tạ Hồng Nghê: ..

Đến cả em gái ruột còn nói thế thì chịu rồi.

Tôi sẽ thử xem. Tạ Hồng Nghê nhắm mắt lại, cô hạ quyết tâm rồi. Cùng lắm thì cô

cởi đồ chui tọt vào chăn của Tần Học Tài, bắt anh phải chịu trách nhiệm, dù sao

anh cũng nhìn hết cả rồi, cô sẽ bám lấy anh cả đời này luôn.

Đến ngày thứ hai, Tần Dao dậy sớm để đi làm. Trước khi đi cô mới thấy anh ba

Tần lóng ngóng từ trong phòng đi ra, mặc một chiếc áo may ô trắng, trên vai có

mấy vết cào rõ mồi một. Cô ý tứ để lại không gian riêng cho đôi trẻ.

Anh ba Tần thấy Tạ Hồng Nghê đi ra thì cứ như thấy thú dữ, mặt đỏ bừng bừng

lùi về phía sau.

Đêm qua hai người ngủ chung một giường, bảo là chuyện gì cũng chưa xảy ra,

nhưng mà cái gì cũng xảy ra rồi.

Cái cô này da mặt dày thật đấy, cứ cởi đồ chui vào lòng anh, đòi ngủ chung với

anh bằng được, làm cho đêm qua anh cứ như rơi vào lò lửa, sáng sớm tinh mơ

đã phải dậy giặt quần.

Anh hận không thể quên đi những hình ảnh đêm qua, khổ nỗi càng muốn quên thì

nó lại càng hiện rõ mùng một.

Anh ba Tần là người đàn ông cổ hủ, anh cảm thấy chuyện đó nhất định phải đợi

đến đêm tân hôn mới được làm.

Dù “chuyện kia” chưa làm, nhưng mấy chuyện “thành thực với nhau” khác đã làm

cả rồi, giờ cũng chẳng còn cách nào khác.

Tạ Hồng Nghê lúc này đường hoàng nhìn Tần Học Tài, thấy cái vẻ nhát chết

của anh, cô lại càng cười mỉa mai.

Tạ Hồng Nghê nhận ra trước đây mình dùng sai phương pháp rồi. Cô đi chấp nhặt

với một kẻ ngốc làm gì, đối với kẻ ngốc này, cứ phải bám lấy anh ta, hành hạ anh

ta mới đúng bài.

Anh ba Tần khoác chiếc áo sơ mi trắng, càu nhàu: Cô xem cô kìa, cái cô này, mắt

nhìn kém quá đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.