Mấy ngày nay trong nhà có khách, anh ba cô lại có sức ăn tốt nên phải hái nhiều
rau xanh một chút mới đủ dùng. Cái người đàn ông kia khả năng cao là hôm nay
sẽ về, nếu về sớm thì vẫn còn kịp bữa cơm.
Lúc đẩy cửa vào nhà, Tần Dao mới biết Cố Trình đã về từ đời nào. Anh đã cởi bỏ
quân phục, tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, trên người
thoang thoảng mùi hương dầu gội đầu. Râu ria cũng vừa mới cạo sạch sẽ, cả
người cứ như một cái đuôi nhỏ, cứ bám lấy bên cạnh cô không rời.
Lần này anh không hề bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ mang
theo ý cười lấy lòng rõ rệt, trông cứ như một chú chó lớn làm sai chuyện, cái đuôi
vẫy vẫy để lộ vẻ chột dạ.
Chẳng phải trước khi đi lần trước còn mạnh miệng bảo sẽ trả thù cô sao?
Sao giờ lại bắt đầu dùng đến mỹ nam kế thế này.
Hồi ngày quốc tế phụ nữ thấy anh thế này thì còn thấy xúc động vui sướng, giờ
thấy lại, cõi lòng cô chẳng còn gợn sóng như xưa. Có lẽ là dù gương mặt có tuấn
tú đến đâu, nhìn lâu rồi cũng thấy bình thường thôi.
Cũng có thể là vì cô sợ anh đang có âm mưu quỷ kế gì đó, hệ thống radar trong
người đang báo động: không dưng mà ân cần thì chắc chắn là có ý đồ xấu.
Cố Trình cực kỳ sốt sắng đỡ lấy giỏ rau trong tay cô, hỏi cô lát nữa muốn ăn gì để
anh đi rửa rau trước.
Tần Dao bảo anh rửa vài loại rau, còn cô định lấy giẻ lau dọn bớt lớp dầu mỡ bám
trong bếp. Cố Trình vội vàng ngăn lại: Vợ ơi, em cứ để đấy, để anh làm cho.
Tần Dao: ?
Tần Dao đi lấy chổi, Cố Trình quay người cướp luôn cái chổi: Để anh, em cứ
đứng bên cạnh nhìn là được.
Tần Dao lại đi lấy bàn chải định chà mấy đôi giày vải, Cố Trình gọi giật lại: Để đấy,
anh làm.
Tần Dao giơ tay sờ lên trán anh, nghi hoặc hỏi: Hôm nay anh uống nhầm thuốc
à?
Trước đây Cố Trình về nhà cũng có làm việc nhà, nhưng hai người thường phân
chia công việc cùng làm, chứ không phải kiểu như hôm nay, cô định làm cái gì
anh cũng ngăn lại.
Cố Trình: ..
Chẳng phải bảo là sẽ trả thù tôi sao? Đây chính là cách trả thù của đội trưởng Cố
đấy à?
Cố Trình ôm lấy cô từ phía sau, nhỏ giọng thì thầm vào tai: Anh sai rồi, là anh
không biết điều.
Tần Dao giơ tay nhéo mặt anh, vẫn cảm thấy anh đang có quỷ trong lòng, rốt cuộc
là đã làm chuyện gì có lỗi với cô rồi?
Chưa đợi Tần Dao kịp mở miệng thẩm vấn, Chính ủy Chu bên ngoài đột nhiên tìm
đến nhà hỏi Cố Trình, bảo là có bộ hồ sơ cần anh ký tên.
Cố Trình tay vẫn cầm giẻ lau và chổi cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Chính ủy Chu nhìn thấy bộ dạng này của anh thì suýt chút nữa tưởng mình thấy
ma, trời đất ơi, trên người Cố Trình thế mà còn dính một miếng lá rau.
Anh ta suýt nữa cắn phải lưỡi mình: Cậu. cậu. cậu đang làm cái gì ở nhà thế
này?
Tự anh không có mắt mà nhìn à? Hồ sơ đâu? Cố Trình đặt giẻ lau và chổi xuống,
lau sạch tay rồi nhận lấy tập hồ sơ trong tay Chính ủy Chu, hơi cúi đầu đọc kỹ.
van-nien-dai/chuong-142.html]
Vẻ mặt Chính ủy Chu cực kỳ quái dị, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt kiểu gì
cũng thấy lạ lùng, rõ ràng vẫn là cùng một người, sao thay bộ quần áo cái là biến
thành người khác luôn vậy?
Đây vẫn là cái vị đội trưởng Cố cùng làm việc với anh ta bấy lâu nay sao?
Lúc Cố Trình cúi mắt xem hồ sơ, hàng lông mi vừa dài vừa dày, sống mũi vừa cao
vừa thẳng. Quái lạ, sao đến hôm nay anh ta mới nhận ra cái tên Cố Trình này đẹp
trai ra phết nhỉ.
Trông chẳng giống người đã ba mươi chút nào, nghĩ lại hồi anh ta ba mươi tuổi,
ngoại hình trông đã có tuổi lắm rồi.
Cậu ở nhà quét nhà? Rửa rau?
Cố Trình thản nhiên đáp: Anh không quét? Anh không rửa à?
Chưa bao giờ luôn.
Nhà Chính ủy Chu có cô vợ nuôi từ bé, Táo Hoa gả cho anh ta xong thì việc giặt
giũ nấu cơm trông con đều một tay cô ấy lo hết. Anh ta về đến nhà chỉ việc thong
thả đọc báo luyện chữ là xong, cùng lắm thì hướng dẫn con làm bài tập.
Cũng rửa, cũng rửa chứ. Chính ủy Chu nuốt ngược mấy lời định nói vào trong.
Trong đầu anh ta vang lên tiếng chuông cảnh báo, thầm nghĩ bộ dạng này của Cố
Trình tuyệt đối không được để vợ mình là Táo Hoa nhìn thấy.
Trước khi Cố Trình kết hôn, với tư cách là sĩ quan độc thân, anh rất có tiếng tăm
trong khu nhà này. Ngay cả vợ anh ta là Táo Hoa cũng nghe kể không ít về những
chiến công lừng lẫy của đội trưởng Cố, tất nhiên chiến công này là về mặt công
việc chứ không phải xem mắt.
Nói một cách công tâm, đội trưởng Cố là người có năng lực làm việc cực mạnh,
rất nhiều người muốn đầu quân dưới trướng anh để làm việc.
Trước đây Táo Hoa thương anh ta làm việc vất vả nên một lòng một dạ hầu hạ
anh ta. Nếu để Táo Hoa biết Cố Trình về nhà còn làm cả việc rửa rau quét nhà,
Chính ủy Chu sợ vợ mình biết chuyện sẽ vùng lên khởi nghĩa mất.
Đội trưởng Cố này, cậu cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút, làm lãnh đạo phải
ra dáng lãnh đạo, dù là ở ngoài hay ở nhà cũng vậy.
Chính ủy Chu vỗ vỗ vai Cố Trình rồi cầm hồ sơ rời đi.
Cố Trình nhìn anh ta rời đi mà thấy buồn cười, Chính ủy Chu đang nghĩ gì anh
hiểu rõ mồn một.
Nhưng mấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh, ai bảo bọn họ làm hàng xóm
của nhau làm gì.
Cố Trình xoa xoa mặt mình, mới cảm thấy mình trẻ ra được vài phần. Anh tuổi đời
chưa lớn nhưng lại quản lý những người còn lớn tuổi hơn mình, đôi khi anh cũng
vô tình tự làm mình già dặn đi.
Cũng không hẳn là không có người trẻ, đám tân binh mới nhập ngũ toàn là những
cậu trai mười tám đôi mươi, dù Cố Trình không lớn tuổi lắm nhưng cũng đã có
khoảng cách thế hệ với họ rồi, chỉ có thể bày ra cái uy của tiền bối, người ta gặp
anh cứ như chuột gặp mèo, nói chuyện cũng run cầm cập.
Những người có thể trò chuyện hợp cạ, đùa giỡn vài câu với anh đa phần đều đã
có tuổi. Cố Trình cũng giữ kẽ một khuôn mặt đạo mạo, quen lâu rồi, thỉnh thoảng
mới buông lỏng một lần.
Giờ lấy được cô vợ kém mình mười tuổi, Cố Trình cũng từng thử hòa nhập vào
đám lính trẻ mười tám mười chín tuổi nhưng chỉ tổ làm người ta sợ đến mức
“hỏng hóc” cả người, thôi thì đừng làm mấy chuyện thất đức đó nữa.
Ở ngoài có thể giữ kẽ, nhưng ở nhà thì đừng có giữ kẽ quá. Đừng tưởng anh
không biết, vợ yêu Dao Dao nhà anh rất thích cái bộ dạng “trẻ trung” này của anh.
Làm sai chuyện rồi thì cứ để “Tiểu Cố” ra chịu trận, chắc chắn là không sai vào
đâu được.
Tần Dao từ chỗ anh trai mình mới biết được, hóa ra đồng chí họ Cố vừa về nhà
đã bị anh ba mắng cho một trận té tát kèm theo đe dọa, thế nên anh mới phải
ngoan ngoãn cụp đuôi làm một người em rể tốt.