Vào núi hai tháng, đây là lần đầu tiên thảm hại đến vậy.
Nàng thậm chí còn cảm thấy lần này mình sắp chết rồi.
“Kiều Kiều!”
“Kiều Kiều!”
Hai giọng nói từ xa truyền vào tai nàng.
Ý thức của nàng cũng dần mơ hồ.
Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên một tiếng hổ gầm, như thể trời long đất lở,
lại có tác dụng làm đầu cô tỉnh táo, thần kinh của nàng hoàn toàn bị chấn
động.
Nàng mở bừng mắt.
Chỉ thấy hiện ra là đỉnh núi trong không gian, thân hình oai phong vạm vỡ kia
đang đứng bên vách đá, há miệng gầm rống.
Ngay khoảnh khắc này, kim miêu dừng động tác, người run rẩy.
Lại một tiếng hổ gầm nữa truyền đến, kim miêu giật mình buông Chu Kiều Kiều
ra. Ngay lúc được tự do, Chu Kiều Kiều lập tức thu con kim miêu vào đỉnh núi
trong không gian.
Lúc bị ném vào không gian, kim miêu vừa vặn rơi xuống đỉnh núi, con hổ lập
tức lao tới, xé nát nó.
Chu Kiều Kiều nhìn cảnh tượng này, đầu óc có một thoáng đứng hình.
Con hổ này. đang trả thù cho nàng sao?
Tiếng gầm lúc nãy là đang giúp mình?
Tại sao tiếng của hổ lại có thể truyền ra ngoài được?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ngay lúc cô đang nghi hoặc, Chu Đại Sơn và Chu Tiểu Diệu lúc này mới thở
hổn hển đuổi kịp.
“Kiều Kiều! Kiều Kiều muội sao rồi? Con mèo chết tiệt đó đâu rồi?”
“Muội bị thương nhiều quá”
Chu Đại Sơn trên mặt hiện đầy vẻ đau lòng, cẩn thận đỡ nàng dậy.
Trong mắt Chu Tiểu Diệu cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tuyền Lê
“Muội chọc vào mắt nó rồi, có lẽ là do đau quá, nó chạy rồi”
Chu Kiều Kiều yếu ớt nói.
Nàng cúi đầu nhìn, quần áo bên trái của mình đã bị mài rách rất nhiều, phần
thịt ở đùi và vai đều lộ ra, những vết xước trên đó cũng rất nghiêm trọng, rất
nhiều vết thương nhỏ đang chảy máu.
May mà trước đó nàng đã đeo băng cổ tay, cổ tay tuy đang chảy máu nhưng
vết thương chắc không sâu.
Chu Đại Sơn vội cởi áo khoác lên người Chu Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, vết thương của muội”
Chu Kiều Kiều lạnh nhạt lắc đầu, nói, “Đi nhanh lên, muội bị chảy máu, có thể
sẽ dụ thêm những thứ khác đến”
Chu Đại Sơn vội đỡ Chu Kiều Kiều đi nhanh, Chu Tiểu Diệu không nói gì, nhặt
lại gùi của Chu Kiều Kiều, nhét lại chiếc chăn bị rơi ra, cầm lấy rồi đi.
sau-san-manh-thu/chuong-172.html]
Chu phụ nhìn thấy vết thương của Chu Kiều Kiều, cắn chặt môi mới ngăn
không chảy nước mắt.
Ngô Ngọc Nương lại càng đau lòng không thôi.
Tiếp theo, cả đoạn đường bình an, họ đi qua Thâm Sơn, cuối cùng cũng đến
được khu đồng cỏ nhỏ bên này.
Chu Kiều Kiều dẫn họ vào sân nhà Vương thẩm, Ngô Ngọc Nương nói với họ về
cách bố trí bẫy, bảo họ sau này phải tự cẩn thận.
Chu Đại Sơn đỡ Chu Kiều Kiều vào nhà, họ không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp
ở đây, chỉ lo cho Chu Kiều Kiều.
Vào trong, Chu Kiều Kiều chỉ vào một chiếc hộp gỗ màu đen ở nhà chính, “Bên
trong có thuốc, đại tẩu bôi thuốc giúp muội là được”
Đó là thuốc trước đây lấy cho người nam nhân kia.
Bây giờ nàng cũng phải dùng đến rồi.
Ngô Ngọc Nương, “Ừm, ta bôi thuốc cho Kiều Kiều, các người ra ngoài làm
việc đi”
Chu phụ và Chu Đại Sơn đều có vẻ lo lắng, trong mắt Chu Tiểu Diệu cũng hiếm
khi xuất hiện một tia lo lắng.
Chu phụ, “Cha. cha còn chưa biết Kiều Kiều bị thương thế nào, cha muốn”
Chu Kiều Kiều, “Cha, cha cứ đi làm việc trước đi, ở đây có đại tẩu rồi”
Chu phụ và Chu Đại Sơn đều bước ba bước lại ngoảnh lại một lần mà đi ra
ngoài.
Chu Kiều Kiều cởi quần áo, để Ngô Ngọc Nương bôi thuốc cho mình.
Ngô Ngọc Nương nhìn vết thương trên người nàng, nhất thời nước mắt làm mờ
đi tầm nhìn.
Trước đây hận nàng ấy đến tận xương tủy, bây giờ lại cảm thấy nàng ấy đáng
thương.
Chu Kiều Kiều à Kiều Kiều, rốt cuộc con người nào mới là con người thật của
ngươi?
Rốt cuộc ta nên hận ngươi hay nên thương hại ngươi?
Lòng tẩu ấy rất khó chịu, rất mông lung.
Chu Kiều Kiều bình tĩnh nói, “Không phải muội trù ẻo đại tẩu, tẩu đã quyết định
cùng muội vào núi, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Tẩu biết hôm nay muội
thua ở đâu không?”
Ngô Ngọc Nương lắc đầu.
Chu Kiều Kiều, “Thua ở tốc độ, sức phản xạ của muội so với mãnh thú thực sự
còn kém quá xa. Sau này muội sẽ tăng cường luyện tập, tẩu cũng phải luyện
tập nhiều hơn”
Trong quá trình bị kim miêu kéo đi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng có một đoạn
kim miêu hơi chậm chạp lại, đó chắc là do lúc mũi tên bắn trúng nó đã có
một chút thuốc mê vào trong cơ thể.
Nhưng dù là con kim miêu đã chậm chạp, nàng cũng không đấu lại được.
Nếu không phải có sự giúp đỡ của con hổ, hôm nay nàng không tàn phế thì
cũng trọng thương.
Nàng vô cùng chắc chắn, cuối cùng kim miêu buông nàng ra, tuyệt đối là vì
nghe thấy tiếng hổ gầm.
Nhưng mà. tại sao con hổ lại đột nhiên gầm lên, hơn nữa mình có thể nghe
thấy tiếng gầm đã đành, tại sao kim miêu cũng nghe thấy?
Tất cả những chuyện này. có liên quan gì đến nhau?