Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 1: Tỉnh mộng



“Ó. o. o”

Gà trống sau nhà rướn cổ gáy vang, Lâm Tuệ đột ngột mở mắt. Ánh nắng xuyên

qua khung cửa sổ cũ nát chiếu vào phòng.

Cô có chút hoảng hốt, ánh mắt lướt qua căn nhà đất nhỏ hẹp này. Chiếc tủ đầu

giường quen thuộc, hiện tại vẫn còn mới tinh, chưa có những vết tích của thời

gian.

Đây là của hồi môn của cô, gỗ được lấy từ cái cây cha cô trồng mấy chục năm

trong nhà, rồi chính tay ông đóng cho cô.

Lâm Tuệ nằm trên chiếc giường cứng đơ, vươn tay ra ngắm nghía. Lòng bàn tay

có vài vết chai mỏng do làm việc, nhưng vẫn chưa đến mức thô ráp.

Nghe thấy tiếng ngáy bên cạnh, Lâm Tuệ quay đầu lại. Một gương mặt vừa quen

thuộc lại vừa xa lạ đập vào mắt. Hắn mặc chiếc quần đùi, ngủ dang tay dang chân

hình chữ X, nửa thân trên ở trần, da dẻ còn trắng hơn cả cô.

Lâm Tuệ ôm ngực, cảm giác tim đập thình thịch vẫn còn đó.

Cô vừa trải qua một giấc mơ dài, trong mơ cô đã sống qua mấy chục năm, nửa

hư nửa thực.

Trong mơ, cô thủ tiết gần ba mươi năm. Người đàn ông này chết quá sớm, ngay

cả một tấm ảnh thờ cũng không có. Đã gần ba mươi năm không gặp, cô suýt nữa

đã quên mất ngày còn trẻ hắn đã dùng gương mặt trắng trẻo thư sinh này để lừa

cô về tay.

Nếu giấc mơ này là thật, vậy thì người đàn ông này chỉ còn sống được vài năm

nữa thôi. Hắn hại cô chịu khổ cả đời, đúng là đồ khốn nạn!

Cô ngồi dậy, hít sâu một hơi, khẽ giơ tay lên, sau đó hung hăng tát một cái thật

mạnh.

“Bốp!”

Từ Đông Thăng sợ tới mức giật mình tỉnh giấc, tay ôm lấy khuôn mặt nóng rát, đôi

mắt mở to tròn xoe, thở hổn hển: “Vợ, em làm cái gì thế?”

Nhìn dấu tay đỏ ửng hiện lên trên gương mặt trắng trẻo kia, Lâm Tuệ thản nhiên

nói: “Không có gì, vừa rồi có con muỗi to, em đánh chết cho anh rồi, anh ngủ

tiếp đi”

“À”

Từ Đông Thăng buồn bực xoa xoa má, chẳng bao lâu sau lại vang lên tiếng ngáy

khe khẽ.

Lâm Tuệ cử động bàn tay hơi tê dại, xuống giường, cầm lấy mẩu bút chì đen sì

trên tủ đầu giường, khoanh tròn một ngày trên tờ lịch cũ.

Hôm nay là ngày 2 tháng 8 năm 1980, ngày thứ hai cô gả cho tên lười biếng Từ

Đông Thăng. Trong phòng không có tủ quần áo, chỉ có hai cái rương. Cô lục ra

một bộ quần áo cũ thời còn ở nhà mẹ đẻ, tìm một mảnh vải tùy ý buộc mái tóc

đen nhánh lên thành đuôi ngựa.

Trên tường mới trát vôi có treo một chiếc gương nhựa nhỏ màu đỏ chỉ to bằng

bàn tay. Cô nhìn khuôn mặt phản chiếu trong đó, không nhịn được mỉm cười.

Không phải khuôn mặt đầy nếp nhăn của tuổi 50, tuổi hai mươi đúng là một đóa

hoa mà!

Cô cầm lấy chiếc chậu tráng men có dán chữ Hỷ đỏ, ra sân súc miệng rửa mặt.

Hôm qua làm đám cưới, nước trong cái lu lớn chỉ còn lại hơn một nửa. Cô múc

một gáo nước đổ vào chậu.

Trong mơ, phải đến khoảng giữa và cuối thập niên 90 nông thôn mới bắt đầu có

nước máy, tiện lợi vô cùng, đáng tiếc còn lâu mới đến lúc đó.

Rửa mặt đánh răng xong, cô đi vào bếp, bên trong khói đã bốc lên nghi ngút.

“Mẹ”

Mẹ chồng cô đang ngồi xổm trước cửa bếp, tóc trên đỉnh đầu vẫn còn đen nhánh,

trên trán hằn vài nếp nhăn sâu, đó là dấu vết của những ngày tháng nhọc lòng lo

toan.

Mẹ Từ sinh con gái đầu Từ Hồng Mai năm 18 tuổi, 20 tuổi sinh con trai cả Từ

Quang Tông, 22 tuổi sinh con thứ hai Từ Diệu Tổ, mãi tám năm sau mới sinh cậu

con út Từ Đông Thăng. Năm nay bà 51 tuổi, thân thể khỏe mạnh, làm việc đồng

áng không thua gì thanh niên trai tráng.

Người phụ nữ này tính tình nóng nảy, hơn nửa đời người đều lo toan cho cái gia

đình này đâu ra đấy.

Trong giấc mơ, cô biết con trai út của bà vì giảng nghĩa khí anh em, tham gia

đánh nhau ẩu đả mà bị người ta chém chết. Tóc bà bạc trắng chỉ sau một

đêm, tinh thần suy sụp hoàn toàn.

Lâm Tuệ nhìn Mẹ Từ đong gạo bỏ vào nồi, áng chừng sức ăn của cả nhà.

Ngày thường đều là chị dâu cả và chị dâu hai thay phiên nhau cùng Mẹ Từ chuẩn

bị bữa sáng. Hôm nay bà cố ý để dành cho nàng dâu mới tới phụ giúp, xem tay

nghề thế nào.

“Mẹ, để con xào rau cho, sáng nay nhà mình ăn gì ạ?”

Chuyện đại sự cả đời của con út rốt cuộc cũng giải quyết xong, tâm trạng Mẹ Từ

rất tốt, nói chuyện không gay gắt như mọi ngày.

“Trời nóng, đồ ăn tối qua đã chia hết cho bà con họ hàng đến giúp đỡ rồi. Còn

thừa một miếng thịt, hôm nay lấy ra xào ăn, kẻo để lâu lại ôi”

Hiện tại thịt lợn có giá một đồng chín hào một cân, nhà nào cũng thắt lưng buộc

bụng, không phải lễ tết thì khó mà được nếm mùi thịt.

Lâm Tuệ xách miếng thịt nửa nạc nửa mỡ lên, ước chừng khoảng một cân

(0.5kg), miệng ăn trong nhà đông như vậy, cắt lát ra thì mỗi người chắc chỉ được

chia hai ba miếng.

vat/chuong-1-tinh-monghtml]

“Mẹ, con thấy có vại dưa muối, hay là thái một nửa thịt băm nhỏ xào dưa chua ăn

với cháo nhé? Trưa thì băm nốt nấu miến”

Nàng dâu mới biết sắp xếp đâu ra đấy, Mẹ Từ hài lòng gật đầu: “Được. Con làm

đi”

Thằng ba là đứa nhỏ nhất trong đám anh em họ hàng cùng lứa, vừa sinh ra đã

được bà nội cưng chiều đến mức chẳng ra gì. Nó không thích học hành, lớn lên

cũng chẳng biết được mấy chữ, suốt ngày tụ tập với đám bạn lêu lổng. Không chỉ

trong làng trong xóm, mà ngay cả ở xã bên cũng có tiếng là kẻ lười biếng.

Đến khi bà nội mất, Mẹ Từ mới có thể nhẫn tâm trị cái thói hư tật xấu của cậu con

út này.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Nhưng đã lười suốt 20 năm nay rồi, đâu phải nói sửa là sửa được ngay?

Mấy năm trước còn có thể ép bọn chúng xuống đồng kiếm công điểm, nhưng năm

nay đến lượt thôn Hướng Dương cải cách, chia ruộng đất về cho từng hộ, lời ăn

lỗ chịu, trong thôn không ít gia đình đông người đều nhao nhao đòi chia nhà (ra ở

riêng).

Vợ chồng già nhà họ Từ mắt sáng như đuốc, biết nhà thằng cả, thằng hai không

muốn nuôi báo cô thằng ba nữa, cũng có ý định chia nhà. Thay vì để tình cảm anh

em sứt mẻ, chi bằng để ông bà tự mình mở lời.

Chuyện trong thôn vì chia nhà mà trở mặt thành thù cũng không ít.

Nhưng nếu chia nhà, thằng ba không thể cứ lêu lổng mãi được, phải tự đứng trên

đôi chân của mình mới xong.

Bà sầu đến mất ngủ, cuối cùng chạy sang công xã bên cạnh cưới cho thằng ba

một cô vợ vùng núi. Người ta đều bảo đàn ông thành gia lập thất có con cái rồi sẽ

trưởng thành hiểu chuyện, mẹ già không quản được thì tìm cho nó một cô vợ

quản được nó.

Nghe nói nhà vợ thằng ba này không chỉ xinh xắn mà tay chân còn nhanh nhẹn,

anh em trong nhà cũng đều là người chăm chỉ. Bà liền vội vàng chạy đi dụ người

ta về. Thỏa thuận là cưới xong sẽ xây nhà mới rồi chia ra ở riêng, để vợ thằng ba

tự mình làm chủ.

Bà chỉ sợ nhà gái đi nghe ngóng thanh danh của thằng ba xong sẽ hối hận!

Rước được người về rồi, Mẹ Từ tính toán còn phải quan sát vài ngày xem có phải

bà mối lừa người hay không. Đừng có mà rước về một đứa còn lười hơn cả thằng

ba.

Lâm Tuệ: Thật xin lỗi, tôi của hôm nay và tôi của ngày hôm qua không phải là

cùng một người.

Nhà nào cũng biết muối dưa chua, nhưng tay nghề của Mẹ Từ quả thực rất khá.

Lâm Tuệ vừa mở nắp vại, mùi chua dịu xộc lên mũi! Một lát sau, nước miếng

trong miệng tự động tứa ra.

“Mẹ, mẹ muối dưa khéo quá, ngửi thôi đã thấy thèm ăn rồi”

Mẹ Từ cười híp mắt: “Có gì đâu, hôm nào ăn hết mẹ dạy con làm”

Chị dâu cả Từ vừa đi đến cửa bếp liền nghe thấy cô em dâu mới này đang nịnh

nọt, thế này thì còn gì bằng?! Cảm giác nguy cơ trong lòng dâng lên, ai cũng

không thể cướp đi địa vị của chị ta trong lòng mẹ chồng.

Chị ta xắn tay áo lên, vừa đi vừa hỏi: “Sáng nay làm món gì thế? Con dậy sớm

quen rồi, cũng vào giúp một tay”

Lâm Tuệ nhìn thấy người chị dâu “rất biết làm người” này tới, liền không khách

sáo.

“Chị dâu dậy sớm thế. Sáng nay chúng ta xào thịt băm dưa chua, sợ đông người

ăn không đủ, chị giúp xào thêm đĩa rau xanh nhé”

“À, được thôi. Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi. Chỗ này để hai chị em con làm là được rồi”

Ôi chao, nhìn xem lời lẽ của em dâu ba kìa, làm chút thịt vụn hầm dưa chua mà

còn gọi cái tên gì mà “thịt băm dưa chua”, đặt cái tên hay thì ăn sẽ ngon hơn

chắc?

Có người làm thay, Mẹ Từ cầu còn không được. Căn bếp nhà cũ quá nhỏ, cái chái

bếp ngăn ra này thêm một người đứng là chật ních không xoay người được.

“Các con để ý nồi cháo, sắp chín thì bắc xuống, mẹ đi gọi đàn ông trong nhà dậy

gánh nước”

Trong thôn đào mấy cái giếng, có một cái nằm ngay cách nhà sau không xa.

Chờ mẹ chồng đi rồi, chị dâu cả Từ cố ý vô tình khoe khoang địa vị của mình

trong nhà, lấy thân phận chị dâu ra dạy bảo cô.

“. Miệng ăn trong nhà đông, nấu cháo phải độn thêm khoai lang thái sợi vào.

Ngoài ra xào rau dùng dầu dùng muối đều phải ít đi một chút”

Không nói đến việc Lâm Tuệ trong mơ đều đã trải qua, chỉ nói riêng chuyện thời

buổi này người đông lương thực thiếu, hồi ở nhà mẹ đẻ cũng y chang như vậy,

ngày lễ ngày tết họa hoằn lắm mới được ăn một bữa cơm trắng (không độn).

Cô một mặt vâng dạ, một mặt thái dưa chua. Dưa chua phải thái nhỏ, xào cho ra

hết nước, ăn với cháo mới thơm.

Cháo nấu xong thì bắc xuống, mở nắp cho nguội bớt, nếu không nóng quá ai cũng

không ăn nổi.

Đổi sang nồi xào rau, nhỏ vài giọt dầu, phi thơm tỏi. Chị dâu cả Từ rửa sạch mấy

cây rau cải, dùng tay vặn gãy lá ném vào nồi, đảo qua loa vài cái rồi cho ra đĩa.

Lâm Tuệ ở bên cạnh băm thịt lợn “cộp cộp cộp”.

Chị dâu cả Từ bị tiếng dao băm xuống thớt làm giật mình, tiếng này nghe lực

thật đấy. Chị ta trộm liếc mắt nhìn em dâu ba một cái, rùng mình một cái, cứ cảm

thấy em dâu ba có chút đáng sợ.

Vợ vùng núi, có phải ai cũng ghê gớm thế này không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.