Từ Đông Thăng đối với chuyện chia hay không chia nhà chẳng có ý kiến gì, ngồi
một bên rung đùi, nhìn cứ như chuyện không liên quan đến mình vậy. Còn hai anh
em Quang Tông, Diệu Tổ từ nhỏ quan hệ đã tốt, bọn họ không muốn chia nhà,
mặt mày nhăn nhó, trong lòng khó chịu.
Nhưng vợ của họ đã lải nhải mấy năm nay, chỉ mong chờ đến ngày này.
Mọi người ngồi đông đủ, Bố Từ mở một cuốn sổ nhỏ trên tay ra.
“Cây lớn thì chia cành, mấy anh em các con đều đã thành gia lập thất, trừ thằng
ba ra thì con cái của thằng cả và thằng hai cũng sắp lớn rồi. Cứ ăn chung một nồi
mãi cũng không tiện. Căn nhà cũ này của chúng ta vẫn là nhà gạch mộc xây từ
thời ông nội các con cưới vợ, không đủ chỗ ở, cho nên bây giờ chúng ta bàn
chuyện xây nhà mới”
“Nhà mình mấy năm trước đã xin cấp đất nền, trừ vợ thằng ba ra thì các con đều
biết ở đâu rồi, cách nhà cũ không xa, ngày mai chúng ta qua xem lại”
Mấy người lộ vẻ vui mừng.
Nhà cũ tổng cộng chỉ có năm gian phòng ở được, lũ trẻ đều chen chúc trong một
phòng, chỉ lấy tấm mành ngăn cách trai gái. Vài năm nữa thì còn ra thể thống gì.
Ngay cả ở trong thôn, không có nhà riêng thì lấy gì mà cưới vợ gả chồng.
Con trai lớn của chị dâu cả Từ sắp 9 tuổi, chị ta là người lo lắng nhất. Chị ta có
chút do dự mở miệng: “Bố, chúng ta xây mấy căn nhà mới ạ?”
Ai mà chẳng muốn ở nhà mới? Huống hồ bố mẹ chồng hiện tại mới ngoài 50, thân
thể khỏe mạnh, chưa cần bọn họ phụng dưỡng. Cho dù có phải phụng dưỡng thì
cũng là ba anh em cùng gánh vác.
Chị dâu cả Từ trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại mắc bệnh sĩ diện, lo lắng người khác
nói nhà anh cả không hiếu thuận, vì muốn ở nhà mới mà không muốn nuôi cha
mẹ già. Lúc này mới ấp úng có chuyện không dám nói thẳng.
Bố Từ rít thuốc, nhìn mấy đứa con trai: “Các con ai nguyện ý ở lại nhà cũ?”
Anh cả tranh nói trước: “Chúng con là con cả, đương nhiên muốn ở lại nhà cũ
cùng bố mẹ, phụ trách phụng dưỡng”
Chị dâu cả Từ mím chặt môi không nói.
Anh hai cũng định tỏ thái độ, kết quả bị vợ nhéo cho một cái vào cánh tay.
“Á ——” Anh ta quay đầu lại nhìn, vợ cúi đầu giả vờ không biết.
Mẹ Từ tự nhận mình làm chủ gia đình rất công bằng, không thiên vị ai. Con dâu ở
cữ bà hầu hạ chu đáo, con cái cũng giúp trông nom. Ngày thường tiền các phòng
tự kiếm được đều tự giữ, trong thôn ai mà chẳng khen bà là bà mẹ chồng tốt.
Đến lúc này, bà cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng bà không nói gì cả.
Ngồi trong góc, Từ Đông Thăng ngáp một cái: “Tiền trong nhà nếu không đủ thì
xây hai gian cho anh cả anh hai, con với A Tuệ ở nhà cũ là được”
Lâm Tuệ gật đầu, không có vẻ gì là miễn cưỡng. Bố mẹ chồng thấu tình đạt lý,
huống hồ sức khỏe còn tốt, ở cùng ông bà còn có thể chia sẻ bớt việc nhà.
Trong mơ, sau khi Từ Đông Thăng xảy ra chuyện, về cơ bản đều dựa vào ông bà
giúp đỡ nuôi nấng mới sống được, Lâm Tuệ rất cảm kích họ.
“. Có điều con nói trước nhé, nhà cũ nát quá rồi, vài năm nữa con với A Tuệ có
con, chắc chắn phải sửa sang lại”
Mẹ Từ lườm nguýt, nhưng tâm trạng u ám bị câu nói chêm pha trò này làm tan
biến, trong lòng dễ chịu hơn chút. Còn có nhà thằng ba không chê hai thân già
này.
“Mày bớt mồm đi, ở cùng mày, tao chắc tổn thọ mất mấy năm”
Lúc đi hỏi vợ cho thằng ba, đã nói là cưới về là được chia nhà, tự mình làm chủ,
bà chắc chắn không thể nuốt lời.
Bố Từ gõ gõ tẩu thuốc, con cái có gia đình nhỏ của mình, đều sẽ tự tính toán,
xem ra vẫn phải cầm tiền trong tay mới yên tâm.
“Tao với mẹ mày còn làm được, cũng chưa đến lúc cần dưỡng lão, cứ ở lại nhà
cũ không chuyển đi đâu hết. Xây cho mỗi đứa một căn nhà mới. Nhưng tiền
không nhiều, chỉ đủ xây cho mỗi nhà hai gian nhà ngói, không đủ ở thì các con tự
bỏ thêm tiền mà xây, hoặc là chờ sau này kiếm được tiền rồi xây thêm cũng
được”
Nghe vậy, chị dâu cả và chị dâu hai thở phào nhẹ nhõm. Quây đất làm nền xong,
sau này xây thêm phòng cũng dễ dàng hơn nhiều.
“. Cộng thêm phí cất nóc, còn có mua rượu thuốc thịt thà các thứ, chúng ta
ước tính đến lúc đó tiền còn lại không nhiều, nhiều nhất mỗi nhà cho 100 đồng.
Giờ nói trước cho các con biết đường mà liệu”
Bố Từ lại nói về chuyện khi nào khởi công, phân công công việc ra sao, nói xong
thì giải tán, ai về phòng nấy.
Trở về phòng, Từ Đông Thăng nằm vật ra giường hình chữ đại (大), giống như
đống bùn nhão.
Lâm Tuệ ném cái khăn mặt rách mấy lỗ vào người hắn: “Anh đi rửa ráy đi, người
toàn mùi rượu thuốc hôi chết đi được”
Từ Đông Thăng mở mắt, nhìn cô vợ mới cưới của mình, xinh đẹp, giọng nói cũng
dễ nghe, bị mắng mà trong lòng cũng thấy sướng. Cởi quần áo chỉ còn mỗi cái
quần đùi, sau đó cầm khăn đi ra cửa sau, dùng chậu múc nước dội ào ào lên
người.
Hiện tại trời chưa lạnh, đàn ông thân nhiệt cao, Lâm Tuệ không quản hắn, tự mình
lau người trong phòng.
“Chú Ba, chú trắng thế! Hì hì!”
Từ Quốc Hoa cùng Từ Quốc Cường, Từ Quốc Siêu mấy thằng nhóc cũng đang ở
cửa sau ồn ào múc nước dội lên người. Ánh trăng rất sáng, người chú Ba như
phát sáng vậy, chẳng giống đám trai tráng nông thôn chạy rông đen nhẻm chút
nào.
Bà nội nó bảo chú Ba giống cụ cố, da trắng, phơi thế nào cũng không đen được.
Cho nên cụ cố mới thích chú nhất.
Từ Đông Thăng nhìn mấy đứa cháu trai đen như than, vừa đen vừa gầy, cười
nhạo một tiếng: “Các cháu đen thêm tí nữa là ban đêm khỏi nhìn thấy luôn”
vat/chuong-3-hop-chia-nhahtml]
Đứa nhỏ nhe cái răng sún ra còn thấy tí ánh sáng, thằng lớn đã bắt đầu thay răng,
rụng mất mấy cái, một chút ánh sáng cũng chẳng còn.
“Từ Quốc Hoa, tắm nhanh lên! Bài tập còn chưa làm xong! Có phải muốn ăn đòn
không?”
Tiếng chị dâu cả Từ từ trong phòng vọng ra, thằng bé lập tức xụ mặt, vẻ mặt khó
chịu như bị táo bón.
Trời tối rồi thì không làm được việc gì nữa, một cây nến giá năm xu, nhà nào cũng
tiếc không dám thắp tùy tiện, càng không thể vì cho trẻ con làm bài tập mà thắp
nến.
“Ô hô hô —— Bài tập không làm xong, mai đi học chắc chắn anh bị phạt đứng!”
Từ Quốc Cường còn cười hớn hở trêu chọc anh cả, giây tiếp theo, tiếng đòi mạng
của chị dâu hai Từ cũng vang lên.
Chỉ còn lại một đứa vô tâm vô tư Từ Quốc Siêu nghịch nước sướng tê, tát nước
ướt đầy đất.
Từ Đông Thăng không chơi với chúng nó nữa, ba sai hai đấm tắm xong rồi vào
nhà.
Mở cửa sổ, ánh trăng rọi vào nhà, cũng nhìn rõ đường. Lâm Tuệ thấy hắn cởi
quần đùi ném toẹt ra, tặc lưỡi một tiếng.
Chờ hắn sán lại định hôn cô, cô dùng tay che miệng hắn: “Chờ chút, chúng ta nói
chuyện đứng đắn đã”
“Có chuyện gì mai nói không được à? Trời tối rồi, chúng ta cũng làm chút chuyện
đứng đắn của vợ chồng đi”
Lâm Tuệ nghĩ lại, cũng đúng, cũng phải cho cái bánh ngọt treo trước miệng chứ.
Từ Đông Thăng người này, chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Hừ, chẳng lẽ thừa ra ba mươi năm kinh nghiệm sống mà không trị được anh sao?
Cô vươn đôi tay quàng lên cổ hắn, cười khúc khích nhìn hắn.
Từ Đông Thăng sao chịu nổi ánh mắt này, lập tức bị cô khơi dậy ngọn lửa hừng
hực trong lòng, gấp gáp đè xuống.
Thanh niên trai tráng mới biết mùi đời, sức lực thật không phải Lâm Tuệ có thể
chịu đựng nổi. Trong phòng tiếng giường kẽo kẹt vang lên nửa đêm, Lâm Tuệ
cắn chặt môi, ngăn tiếng rên rỉ bên miệng.
Phòng bên cạnh chính là phòng bố mẹ chồng, cái tường đất này chẳng cách âm
chút nào. Thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng ngáy của Bố Từ bên kia.
Từ Đông Thăng sờ sờ môi cô, đều hằn dấu răng, ấn cô vào vai mình, giọng khàn
khàn: “Em đừng cắn mình, cắn anh này. Chờ thời gian nữa mình chuyển sang
nhà mới là được rồi”
Lâm Tuệ không chút khách khí, cắn phập xuống, trong miệng nếm thấy vị tanh
của máu.
Từ Đông Thăng kêu lên một tiếng đau đớn.
Khi sóng yên biển lặng, Lâm Tuệ đá hắn ra, giọng khàn khàn sai hắn đi múc
nước.
Từ Đông Thăng ăn uống no say, dễ nói chuyện vô cùng, ra cửa múc chậu nước
vào hầu hạ vợ.
Lâm Tuệ vốn định hỏi hắn chút chuyện, nhưng mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuệ dậy muộn, cũng chẳng ai vào gọi. Ánh mặt trời
xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô lấy tay che mắt, cuối cùng cũng không phải là
mơ.
Cô gạt cánh tay to lớn đang gác trên ngực mình ra, quay đầu nhìn người bên
cạnh, híp mắt, ghé sát vào thì thầm hỏi: “Hôm qua anh đánh bài thắng tiền
không?”
Từ Đông Thăng chép miệng, không biết mơ thấy cái gì, mắt vẫn nhắm, thế mà
cũng trả lời: “Thắng”
“Thắng bao nhiêu?”
“5 hào”
“Có cho vợ không?”
“Cho”
Lâm Tuệ không kìm được nhếch mép, đây là anh tự hứa đấy nhé, đừng có tỉnh
dậy rồi chối.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi lục túi quần áo hắn thay ra hôm qua. Trong túi
quần moi ra được ba tờ một hào, mấy tờ một xu và vài đồng xu lẻ.
Đừng coi thường 5 hào này, thêm hai hào nữa là mua được một cân sườn rồi.
Ngày thường người trong thôn đánh bài giải trí chỉ chơi một hai xu gọi là cho
vui, hôm nay thắng mấy hào, chứng tỏ bọn họ chơi không nhỏ đâu.
Cờ bạc là thế đấy, từ nhỏ biến thành lớn, bất tri bất giác nuôi lớn lòng tham, thêm
một thời gian nữa, chắc mấy hào này cũng chẳng thèm để vào mắt.
Lâm Tuệ quyết đoán nhét tiền vào túi mình, không có tiền xem anh lấy gì mà đi
đánh bài.
Chờ Từ Đông Thăng dậy, nhìn cái quần đang treo trên dây phơi bay phấp phới
trong gió, gãi gãi đầu, hình như quên mất cái gì, nhưng lại nghĩ không ra.