Còn người vợ trước chết sớm như cô, thỉnh thoảng có người nhắc đến, cũng
chỉ bĩu môi: “Đó là người không có phúc khí”
Còn có người mắng cô là “sao chổi”, “người mang tai họa”, khắc chết cả người
nhà, may mà cô chết sớm, nếu không còn không biết sẽ khắc chết bao nhiêu
người nữa.
Trong sách ca ngợi nhiều nhất chính là tình yêu của nam nữ chính vượt qua mọi
khó khăn cuối cùng cũng đến được với nhau.
Đúng vậy, sự tồn tại của cô pháo hôi này, chính là hòn đá thử vàng trên con
đường tình yêu của nam nữ chính, là để chứng minh “sự tốt đẹp” của tình yêu của
họ.
Mặc kệ cái sự tốt đẹp của mày!
Cả nhà cô người chết, người bệnh, không một ai có kết cục tốt.
Đối với người khác mà nói, cô có lẽ chỉ là một pháo hôi không quan trọng trong
sách, chết thì chết thôi, nhưng đối với cô mà nói, đó là cuộc đời sống động
của cô.
Những người chết đi cũng đều là người thân ruột thịt của cô!
Nghĩ đến nội dung trong sách, tim Bạch Du đau đến co rút lại.
Sau đó, cô bị một luồng ánh sáng hút vào.
Mở mắt ra lần nữa, cô đã trở về năm mười tám tuổi, trước khi cô và Giang Khải
lĩnh giấy đăng ký kết hôn.
Bạch Du che giấu sự kinh hoàng trong lòng, nói với Thái Vọng Xuân: “Cô Thái,
cháu đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô”
Thái Vọng Xuân thấy sắc mặt cô dần hồng hào trở lại, liền đỡ cô đứng dậy: “Con
bị say nắng rồi, gọi điện thoại cho mẹ con đi, nói hôm nay không mang cơm đến
cho bà ấy nữa, về nhà uống nhiều nước rồi nghỉ ngơi cho tốt”
Bạch Du cảm kích nói: “Cháu cảm ơn cô, cháu biết rồi ạ”
Thái Vọng Xuân còn phải làm cơm trưa, thấy Bạch Du thật sự không sao, liền phe
phẩy chiếc quạt nan lớn bỏ đi.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào phòng khách, tờ lịch treo trên tường hiện rõ:
Năm 1976, ngày 16 tháng 8.
Cô nhớ ra rồi, kiếp trước ngày này cô bị say nắng ngất đi mười mấy phút, vì thế
mà lỡ việc mang cơm cho mẹ cô và cô chị họ Tần Tâm Hủy, mẹ cô đã mắng cô
xối xả trước mặt mọi người.
Nhưng kiếp này, mẹ cô sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Bên cạnh tờ lịch treo một chiếc gương, là thứ để người nhà chỉnh trang y phục
trước khi ra ngoài.
Bạch Du mím môi đi về phía gương.
Thành thật mà nói, cô đã hơi quên mất mình năm mười tám tuổi trông như thế
nào.
Hít sâu một hơi, cô đối diện với chính mình trong gương.
Cô trong gương mặc một bộ quân phục màu xanh lá, mái tóc dài đen nhánh tết
thành hai bím tóc đuôi sam, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Chỉ là phần tóc mái hai bên vừa dày vừa dài, gần như che khuất nửa khuôn mặt,
việc chạy đi chạy lại nấu cơm đưa cơm lâu ngày khiến da cô bị cháy nắng thành
màu lúa mạch, cả người trông như một cục than đen nhẻm.
Thực ra cô không hề thích kiểu tóc mái này, nhưng mẹ cô nói ngũ quan cô quá
kiều diễm, nếu không che bớt đi, rất dễ tạo ấn tượng không đoan trang.
Cô tìm hai chiếc kẹp từ ngăn kéo bên cạnh, kẹp phần tóc mái dày cộp hai bên lên,
để lộ vầng trán trơn láng.
Trong gương lập tức hiện ra một khuôn mặt với ngũ quan sắc sảo, xinh đẹp, đặc
biệt là đôi mắt long lanh, dường như ánh nắng mùa thu bị nghiền nát rắc vào
trong đó.
70/chuong-2.html]
Ngón tay thon dài của Bạch Du chạm vào mặt mình, tay hơi run rẩy.
Cô thật sự đã trở về, trở về năm mười tám tuổi, lúc này cô và Giang Khải còn
chưa lĩnh giấy đăng ký kết hôn, lúc này người nhà cô đều chưa xảy ra chuyện.
Mọi thứ đều còn kịp.
Kiếp trước cô sống mơ mơ hồ hồ, kiếp này cô nhất định phải nắm giữ cuộc đời
mình trong tay.
Kiếp này cô phải học hành chăm chỉ, tham gia kỳ thi đại học, làm nên sự nghiệp,
cô còn phải bảo vệ tất cả người thân của mình, để họ cùng cô hưởng phúc.
Mãi lo nhìn mình trong gương, mãi đến khi bụng kêu réo vì đói, Bạch Du mới nhớ
ra mình chưa ăn cơm trưa.
Vừa bước vào bếp, một mùi thơm đã xộc vào mũi.
Trên bếp lò đang hầm nhỏ lửa món canh xương ống, đang sôi lục bục, mùi thơm
đậm đà không ngừng tỏa ra.
Bạch Du đi đến mở vung nồi, canh xương ống đã hầm thành màu trắng sữa, trên
mặt bếp bên cạnh đặt những sợi mì đã được ủ nở và các nguyên liệu đã thái sẵn.
Rửa tay xong, cô thuần thục lấy sợi mì trên thớt, kéo căng rồi đập xuống mấy cái,
sau đó kéo thành sợi mì nhỏ thả vào nồi nước hầm xương.
Nước xương sôi sùng sục, cô khuấy mấy cái, rồi ném nấm hương, mộc nhĩ và rau
xanh đã thái sẵn vào.
Nước canh màu trắng sữa kết hợp với rau xanh tươi rói, màu sắc trông rất đẹp
mắt.
Ở điểm này, Bạch Du thực ra rất cảm ơn Giang Khải.
Giang Khải rất kén ăn, để lấy lòng hắn, cô đã đặc biệt bái một hậu nhân của đầu
bếp hoàng gia làm sư phụ, theo người đó học hỏi kỹ năng nấu nướng nghiêm túc
suốt mấy năm.
Giang Khải không thích con người cô, nhưng lại khen ngợi không ngớt những
món cô làm.
Bạch Du múc cho mình một bát mì xương ống, ngồi xuống, rồi từ tốn húp một
ngụm mì.
Mì dai và đàn hồi, được bao bọc bởi nước hầm xương ống đậm đà, miệng đầy vị
mặn mà thơm ngon, ngon đến mức khiến người ta suýt nuốt cả lưỡi.
Mộc nhĩ giòn sần sật, nấm hương thấm đẫm tinh hoa của nước dùng đậm đặc,
mỗi miếng đều tươi ngon.
Cô ăn từ từ hết một bát mì đầy ú ụ, không sót lại chút nào.
Trong nồi còn lại khá nhiều mì, Bạch Du bê cả nồi lên.
Rồi đi về phía nhà Thái Vọng Xuân ở bên cạnh: “Cô Thái, trưa nay cháu nấu mì
xương ống, còn thừa khá nhiều, cháu mang sang cho nhà cô ăn”
Thái Vọng Xuân bất ngờ ra mặt: “Nhiều thế cơ à? Con không cần mang đi cho mẹ
và chị họ con sao?”
Bạch Du: “Không đi nữa ạ”
Không chỉ hôm nay không đi, mà sau này cũng sẽ không đi nữa.
Thái Vọng Xuân cười toe toét để lộ hàm răng sứt: “Ôi chao, ngại quá, mau, mau
vào ngồi chơi lát, cô pha cho con cốc nước đường đỏ uống”