Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 36: Nhặt của hời ở trạm phế phẩm



Không cần do dự nhiều, họ quay người đi ngược lại.

Hôm nay đã là 28 Tết, không biết trạm phế phẩm còn mở cửa đến bao giờ.

Trên trấn có một trạm thu mua phế liệu, cửa tiệm to, đồ đạc bên trong nhiều và

tạp nham. Mấy năm trước đồ tịch thu qua mấy tay, lãnh đạo kiểm tra chán chê

thấy không dùng được, tống hết vào đây.

Đừng coi thường hai nhân viên trạm phế phẩm, công việc nghe thì không oai lắm,

nhưng lộc lá đầy mình. Ngoài lương biên chế nhà nước, đồ tốt trong trạm đầy ra

đấy, bỏ vài hào bạc là khuân được về dùng, tiết kiệm cho gia đình khối tiền.

Hơn nữa, ở đây thi thoảng mới phải động tay động chân sắp xếp đồ đạc, phần lớn

thời gian là bưng cái cốc tráng men, lười biếng ngồi cửa uống trà, hết giờ là đóng

cửa về, sướng như tiên.

Đừng nói, Lâm Tuệ cũng khá ghen tị với công việc này. Chẳng qua việc ngon thế

này không đến lượt người ngoài, cơ bản toàn là người nhà cán bộ lãnh đạo kế

thừa.

Một ông bác béo ngồi trên ghế tựa ở cửa uống trà, mắt híp tịt, hỏi họ: “Các cô cậu

tìm gì?”

“Bọn cháu muốn xem báo cũ ạ”

Ông bác chỉ tay vào góc tường: “Đống kia kìa, tự vào mà bới”

Lâm Tuệ đi tới, phủi bụi bên trên, bắt đầu xem ngày tháng.

Báo chí vứt lộn xộn, không đủ bộ cũng chẳng theo thứ tự, đại khái là báo của mấy

năm gần đây.

Cô quay lại hỏi: “Đồng chí ơi, đống báo này bọn cháu muốn mua về học tập, bán

thế nào ạ?”

Ông bác béo kệ họ mang về lót bàn hay làm gì, giơ hai ngón tay: “Hai xu một

cân”

Lâm Tuệ mừng thầm, báo mới đặt một tờ ít nhất 5 xu, tạp chí thì 3 đến 5 hào.

Nhiều báo thế này bán theo cân, đúng là vớ bẫm!

Đáng tiếc nhiều quá không mang về hết được, cũng xem không xuể. Cô lục lọi

qua loa, chọn ra báo trong vòng hai năm gần đây, ôm lên ước chừng một cân

rưỡi. Bên cạnh còn mấy cuốn “Câu chuyện hội”, cô thuận tay lấy luôn.

Từ Đông Thăng đi loanh quanh ngó nghiêng, vì hắn chỉ biết mấy con số, chữ

nghĩa một chữ bẻ đôi không biết.

“Cái bát này nhìn đẹp phết, mang về cho Sơn Oa làm bát ăn cơm” Hắn ngồi xổm

xuống, chọn một cái không sứt mẻ trong đống bát đĩa sứ vỡ.

Hắn không hiểu hình vẽ trên đó, nhưng màu sắc khá đẹp, có hình hai đứa trẻ

rước đèn lồng.

Ông bác béo cũng chẳng thèm cân, nhìn đống báo và mấy cuốn tạp chí, bảo đưa

5 xu là được.

Cái bát chó Từ Đông Thăng chọn còn đắt hơn báo, 3 xu một cái.

Ông bác béo thuận miệng chỉ tay: “Có muốn lấy mấy cái lành lặn bên cạnh kia về

không? Trồng hoa cũng được đấy”

Ông ghét nhất mấy thứ chai lọ vại bình này, dọn dẹp không cẩn thận là vỡ tan

tành.

Ông nói mấy cái bình cao hơn bát chó một chút, đúng là hợp để cắm hoa. Lâm

Tuệ liếc mắt đã ưng ngay, màu sắc mỗi cái một khác nhưng đều rất thanh nhã.

“Bao nhiêu tiền ạ? Đắt quá thì bọn cháu thôi”

Ông bác béo xua tay: “Hai xu lấy tất đi”

Bánh từ trên trời rơi xuống, Lâm Tuệ sao có thể không đỡ?!

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cuối cùng họ chỉ mất 1 hào, nhét đầy báo cũ vào giỏ, mỗi người một tay ôm một

cái bình/bát.

Về đến cổng làng, Bố Từ Mẹ Từ đều đang ở đó. Ông bà sang xem nhà cửa dọn

dẹp xong chưa.

Chị dâu cả cười hỏi: “Trên phố đông không cô chú? Đồ đạc có đắt không? Hai

người đi mà chẳng ới bọn chị một tiếng, đi cùng cho vui”

“Cũng tàm tạm, hôm nay người đi chưa đông lắm. Bọn em cũng nghĩ càng sát Tết

đồ càng đắt nên sáng sớm tinh mơ đã đi rồi, không kịp gọi các chị”

“Cũng phải, mai bọn chị cũng đi chợ sớm”

Chìa khóa cổng ở trong túi quần Từ Đông Thăng, tay hắn bận không lấy được,

đành đặt bình hoa xuống trước.

Chị dâu hai ngó vào, tò mò hỏi: “Mua cái gì đây? Chẳng giống vại muối dưa”

“Không có gì, đồ nhặt được ấy mà, mang về trồng hành tỏi”

Nhặt được á? Chị dâu hai rụt cái cổ đang vươn dài về.

Mẹ Từ sắc mặt đỡ hơn chút, xách một cái lên xem, bĩu môi chê bai: “Vườn sau

còn chưa trồng hết, nhặt cái thứ của nợ này về chật nhà”

Từ Đông Thăng mở cổng, đón lấy cái bình trên tay mẹ: “Mẹ không hiểu đâu,

người thành phố thích cắm hành tỏi vào mấy cái bình đẹp này lắm, thế mới gọi là

có phong cách”

Hắn ghé sát tai mẹ già: “Mẹ, vào nhà đi, bọn con có chuyện tốt muốn nói với mẹ”

“Chuyện tốt gì? A Tuệ có bầu à?”

“Chưa đâu”

Nụ cười trên môi Mẹ Từ cứng lại, nhìn mà khó chịu.

Từ Đông Thăng cười gượng: “Mẹ gọi cả bố vào, lát nữa con nói cho nghe”

Mẹ Từ bực mình quay người: “Ông già, vào đây”

Bố Từ lề mề đứng dậy khỏi ghế, không quên giắt cái tẩu thuốc vào cạp quần.

Vào sân nhà con trai út, ông thuận tay đóng cổng lại.

Hai bà chị dâu ở ngoài bĩu môi, thì thầm: “Biết ngay hai ông bà thiên vị mà! Có

chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người chứ?”

vat/chuong-36-nhat-cua-hoi-o-tram-phe-phamhtml]

Vào phòng, Từ Đông Thăng lôi đống báo cũ và tạp chí ra trước.

Lông mày Bố Từ giật giật: “Sao nhiều thế?”

“Bọn con mua ở trạm phế phẩm, chỗ này hết có 2 xu thôi”

Bố Từ cười: “Đáng giá, đáng giá. Chủ nhiệm thôn đặt báo mỗi ngày mất 5 xu đấy,

ông ấy thiệt to rồi?”

“Khác nhau chứ bố, lãnh đạo xem báo là xem chỉ thị công tác mới nhất. Nếu lãnh

đạo cấp trên ra chỉ thị mà nửa năm sau lãnh đạo cấp dưới mới nhận được thì

hỏng việc à?”

Biết tiết kiệm được món tiền lớn, Mẹ Từ cũng vui, xua tay: “Chúng ta có phải lãnh

đạo đâu, xem muộn chút cũng chả sao”

Lâm Tuệ không tiếp lời này, cô muốn làm ăn buôn bán, đương nhiên phải biết

động thái mới nhất của nhà nước. Thậm chí cô còn phải đoán ý lãnh đạo, còn sốt

ruột hơn cả cán bộ thôn ấy chứ.

Có điều, cô mua báo không phải để mình xem, mà để cho mấy người trong nhà

này xem, nâng cao giác ngộ tư tưởng.

Tiếp đó, Lâm Tuệ lôi từng món đồ Tết ra.

Với người thường thì mấy thứ này cũng chẳng phải quá đắt đỏ.

“Giờ đã mua cá rồi à, để đến Tết thế nào được?”

Từ Đông Thăng thuận miệng: “À, cái này là đồ ăn tối nay, không phải để ăn Tết”

“Mày nói cái gì?!”

Từ Đông Thăng theo bản năng che tai: “Bọn con may mắn gặp được cá ngon trên

phố nên mua thôi, tiền này là tiền bán thỏ sáng nay đấy”

“Sáng nay chúng mày đi bán thỏ á?”

“Bọn con nghĩ Tết nhất ai cũng thèm thịt, chắc chắn dễ bán nên mang đi thử. Nhỡ

đâu mai kia mới đi người ta mua đủ rồi thì sao?”

Bố Từ sốt ruột: “Mang đi bao nhiêu? Bán hết không?”

Lâm Tuệ trải báo ra, phân loại theo ngày tháng, để chồng khoe khoang thành tích

với bố mẹ.

Từ Đông Thăng mặt mày hớn hở, ngồi rung đùi trên ghế: “Bọn con nuôi ở sân sau

chưa nhiều, chỉ mang 3 con gà trống với 3 con thỏ đi thôi, chưa đến nửa tiếng đã

bán sạch”

“Bán được bao nhiêu?”

“Mỗi người mua giá khác nhau, tổng cộng được 19 đồng 9 hào! Thiếu một hào

nữa là tròn 20 đồng, mới có nửa tiếng thôi đấy!”

Bố Từ Mẹ Từ đều ngây người.

Lâm Tuệ cười xen vào: “Sao anh tính thế được? Nuôi gà không tốn thời gian à?

Cám bã rau cỏ cho gà ăn không tính tiền à?”

Mẹ Từ bị con số “nửa tiếng 20 đồng” làm cho choáng váng, vỗ đùi đen đét: “Mấy

cái đấy đáng bao nhiêu, vài xu mua được cả bao tải cám. Dân quê mình ai chả

biết nuôi gà? Việc cỏn con ấy mà”

Bố Từ túm lấy thằng ba: “Nói nhanh lên, bán kiểu gì?”

“Bọn con chọn chỗ người giàu ở, ai giàu nhất? Công nhân chứ ai! Thế là bọn con

đến khu tập thể nhà máy quốc doanh”

“. Con còn bảo chị gái kia là sau này lại mang đến cho chị ấy”

Bố Từ cười tít mắt: “Ôi chao, không ngờ bán đắt thế mà người ta cũng tranh nhau

mua”

“Đắt gì mà đắt, bọn con không cần phiếu mà. Với lại gà và thỏ nhà mình toàn cho

ăn đồ ngon, thịt thơm lắm!”

Lâm Tuệ liếc nhìn, nói ra thì nhà mình nuôi mà chính mình còn chưa được ăn

miếng nào.

“Tết này mình cũng thịt một con gà, cho mọi người nếm thử”

Mẹ Từ trừng mắt: “Một con gà 3 đồng rưỡi, ai nỡ ăn? Lấy hai đồng đi mua thịt lợn

không hơn à? Với lại nhà cũ còn hai con gà già, thịt con đấy là được rồi”

Người già tiết kiệm quen rồi, có tí váng mỡ trong bát canh là thấy sung sướng lắm

rồi.

Lâm Tuệ không tranh luận chuyện này, cô cười nói với Mẹ Từ: “Gà nhà mình nuôi

vẫn ít quá, không đủ bán. Mẹ biết chỗ nào bán gà con không ạ?”

“Gà con phải đợi sang xuân ấm lên mới có” Đầu óc Mẹ Từ giờ chỉ toàn chuyện

kiếm tiền.

“Giờ trời chưa ấm hẳn, nhưng ấp trứng thì vẫn được, cùng lắm là ấp lâu hơn

chút, nhưng nở sớm thì bán sớm kiếm tiền sớm mẹ ạ”

“Hai đứa con đều không rành, mẹ rảnh thì sang dạy bọn con với. Trong nhà vẫn

phải có người già chỉ bảo mới xong”

Mẹ Từ gật đầu, trong lòng khoan khoái: “Được, mai mẹ đi hỏi xem trong thôn ai có

trứng giống, có bán gà con thì mua luôn. Mẹ ăn muối nhiều hơn chúng mày ăn

cơm, có gì cứ hỏi mẹ”

Lâm Tuệ nịnh bà: “Thế mới nói trong nhà có người già như có báu vật mà. Nhà

mình có hẳn hai báu vật”

Lời này làm mặt già Bố Từ đỏ lên, Mẹ Từ thầm nghĩ con dâu ba này sao còn khéo

miệng hơn cả chồng nó thế.

Lâm Tuệ định giữ ông bà ở lại ăn cơm, nhưng bố mẹ chồng thấy ăn chực mãi nhà

con út cũng ngại, sợ hai nhà kia dị nghị, dứt khoát về nhà cũ ăn.

Nhưng lúc về, Lâm Tuệ đưa cho ông bà một khúc xương ống to.

Mẹ Từ xách khúc xương đi dọc đường về nhà, gặp ai cũng khoe là vợ chồng

thằng ba biếu, nghe được cả rổ lời khen thằng con út. Thanh danh của Từ lão tam

trong thôn đúng là đang dần tốt lên.

Bố Từ không đợi được bà vợ đi vài bước lại dừng lại buôn chuyện, về nhà trước.

Chờ bà về, ông dặn ngay: “Chuyện nhà thằng ba nuôi gà nuôi thỏ buôn bán chưa

đâu vào đâu, bà buôn chuyện với người ta đừng có mà lỡ mồm đấy”

Mẹ Từ chống nạnh: “Hừ, ông đang nói bóng gió tôi lắm mồm đấy phỏng?”

Nhưng bà cũng hơi chột dạ, vừa nãy có người hỏi sao lại mua xương, suýt nữa

thì bà buột miệng nói ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.