Đêm Giao thừa, ba anh em nhà họ Từ tụ tập ăn cơm tất niên ở nhà cũ.
Mỗi nhà mang sang hai món, Lâm Tuệ làm thịt viên chiên và thịt kho tàu, toàn
món mặn “cứng” (ý nói ngon và chất lượng).
Mẹ Từ cũng hấp một nồi cơm trắng đầy ắp, chan nước thịt kho tàu, ngon đến mức
suýt nuốt cả lưỡi.
Trên bàn cơm, mấy đứa trẻ tranh nhau đòi làm con nhà thím Ba.
Chị dâu hai cười: “Các con thèm ăn thế, thím Ba nuôi sao nổi”
Tuy mọi người đều xì xào sau lưng chuyện Lâm Tuệ cưới gần nửa năm vẫn chưa
có tin vui, người thường hai ba tháng là dính bầu rồi. Nhưng họ cũng biết ý,
không nhắc chuyện này trên bàn cơm ngày Tết, kẻo mất vui.
Lâm Tuệ biết sức khỏe mình không vấn đề gì, con cái là chuyện sớm muộn, cô
chẳng bận tâm ánh mắt người khác.
Cô nhướng mày, cười trêu: “Muốn làm con thím á? Thế phải học hết chữ trên tờ
báo kia thím mới nhận”
Từ Quốc Hoa và Từ Quốc Cường lập tức rụt cổ như rùa, cắm cúi ăn cơm, không
dám ho he.
Bố Từ giao chỉ tiêu cho hai đứa, mỗi ngày mỗi đứa phải đọc cho ông nghe một bài
báo.
Khổ nỗi Từ Quốc Hoa ở trường toàn chơi, đọc một câu rơi rụng mấy chữ, đọc
xong một đoạn mặt đỏ tía tai.
“Đúng là đồ vô dụng, phí bao nhiêu tiền học phí!”
Từ Quốc Hoa bị bố chê, gân cổ cãi: “Trừ cô cả với thím Ba ra, con là người có
văn hóa nhất nhà đấy!”
Lâm Tuệ có bằng tốt nghiệp tiểu học, biết chữ và biết tính toán.
Mẹ Từ cười ha hả: “Ôi chao, đúng thật, nhà họ Từ chả có giống biết đọc sách”
Từ Đông Thăng hừ lạnh, chờ con hắn ra đời, chắc chắn giỏi hơn hai thằng nhóc
này!
Ăn xong cả nhà cùng đón giao thừa ở nhà cũ, Lâm Tuệ mang luôn cái bếp lò
sang. Mọi người quây quần sưởi ấm trò chuyện.
Bố Từ dùng kìm uốn cong mấy sợi dây thép đặt lên bếp lò, nướng được mấy củ
khoai lang cùng lúc.
Lũ trẻ thích ăn khoai nướng, mùi thơm bốc lên là chúng ngồi im thin thít, mắt dán
chặt vào bếp, sợ bị đứa khác tranh mất.
Trời chưa tối hẳn, Lâm Tuệ chọn một cuốn “Câu chuyện hội” ra đọc, càng đọc
càng thấy thú vị.
Từ Quốc Hoa chẳng hiểu sách có gì hay, nhìn chữ là nó đau đầu.
Lâm Tuệ kéo hai đứa cháu gái lại gần: “Quyển tạp chí này tên là ‘Câu chuyện hội’,
bên trong viết nhiều chuyện hay lắm, thím đọc cho các cháu nghe nhé?”
Hai đứa gật đầu lia lịa, thích nhất thím Ba dịu dàng.
“Truyện đầu tiên là một mẩu chuyện cười ngắn, tên là ‘Hai anh em'”
Từ Quốc Hoa hét lên: “Sao lại là hai anh em mà không phải ba anh em? Bố cháu
có ba anh em cơ mà!”
Từ Quyên Quyên đang cao hứng, bực mình đẩy anh ra: “Anh phiền chết đi
được!”
Lâm Tuệ lấy sách gõ nhẹ đầu thằng bé: “Không được làm ồn, cháu có nghe
không? Nghe xong sẽ biết tại sao”
Từ Quốc Hoa gãi đầu, im lặng, nó cũng muốn nghe. Hồi bé chưa ai kể chuyện cho
nó nghe cả.
“Có người hỏi một cặp anh em sinh đôi: ‘Này bé, hai đứa ai là anh thế?'”
“Một đứa nheo mắt, nói với đứa kia: ‘Anh ơi, mình đừng nói cho ông ấy biết!'”
“Người kia nghe xong liền bật cười”
Kể xong chuyện cười, mọi người đều cười ha ha, chỉ có Từ Quốc Cường sụt sịt
mũi hỏi: “Sao lại cười? Đứa bé kia có nói cho ông ấy biết đâu”
Chị dâu hai vỗ đầu con: “Sao tao lại đẻ ra thằng con ngốc thế này nhỉ? Nó gọi là
‘anh ơi’ rồi thì người ta chẳng biết ai là anh rồi à?”
Mẹ Từ cười ha hả: “Chuyện này cũng thú vị đấy chứ, mỗi tội ngắn quá”
Lâm Tuệ lật sang trang sau: “Vậy con đọc một truyện dài nhé, truyện này tên là
‘Ông chủ Lưu khóc trứng’, kể về một ông chủ tên Lưu khóc lóc vì mấy quả trứng
gà”
vat/chuong-37-suc-hap-dan-cua-cau-chuyen-hoihtml]
“Một ngày nọ, A Phương cùng bà con nghèo trên bản xuống phố bán trứng, vừa
đến cổng thành đã bị tay sai của ông chủ Lưu – trùm buôn trứng lớn nhất thành
phố – ép bán giá rẻ mạt, không cho vào thành”
Anh cả Từ nói nhỏ: “Lão Lưu này đúng là đồ khốn nạn!”
Chị dâu cả lườm chồng: “Suỵt, cấm nói leo”
Mọi người đều bị cuốn vào câu chuyện.
“Sau khi bị ép bán trứng cho tay sai của lão Lưu, A Phương đi chợ trong thành,
phát hiện cửa hàng của lão Lưu bán trứng gà với giá cao gấp đôi giá thu mua!”
Mẹ Từ mặt đầy giận dữ: “Đồ không biết xấu hổ!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“A Phương tức giận vô cùng, cũng mắng y như thế. Anh bàn với bà con nghèo
một kế sách, quyết tâm trừng trị kẻ hút máu người này!”
Từ Quốc Hoa sốt ruột hỏi: “Cách gì? Cách gì thế thím?”
Lâm Tuệ tiếp tục đọc: “A Phương đi vào cửa hàng của lão Lưu: ‘Ông chủ, tôi
muốn mua một trăm quả trứng'”
“Hả? Không phải định trừng trị kẻ xấu sao? Sao lại còn bỏ tiền ra mua trứng của
lão?” Bố Từ ngồi không yên.
“Suỵt! Đừng ồn!”
Lâm Tuệ cười, người thời nay thật chất phác, nghe chuyện mà nhập tâm ghê
gớm.
“Lão Lưu thấy khách sộp thì mừng lắm”
“. Cuối cùng lão Lưu ngồi bệt xuống cửa hàng, khóc cha gọi mẹ: ‘Trứng của tôi,
trứng của tôi, hỏng hết rồi!'”
“Ha ha ha ha đáng đời! Cho chừa cái thói làm việc thất đức!”
“Hả dạ quá! A Phương thông minh thật!”
“Ơ, mùi gì thế? Á khoai nướng cháy rồi, mau lật mặt lật mặt!”
“Quyển truyện này hay thật đấy, đằng sau còn truyện nào nữa không?”
Từ Đông Thăng rót cho vợ cốc nước, xót vợ đọc mỏi miệng nên bảo: “Để Từ
Quốc Hoa đọc đi!”
Từ Quốc Hoa cũng rất hào hứng: “Để cháu, để cháu!”
Nó nhận lấy quyển sách mỏng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nó, nó hắng
giọng rồi bắt đầu đọc: “Truyện thứ hai tên là ‘Giếc gà. cái gì'”
Lâm Tuệ mím môi cười, ghé lại xem: “Xử án”
“Khụ khụ, truyện này tên là ‘Giếc gà xử án’. Chuyện xảy ra ở một vùng ven sông
Trường Giang phía đông Tứ Xuyên”
Từ Quốc Hoa đọc lắp bắp, không diễn cảm bằng Lâm Tuệ, lại có nhiều chữ không
biết, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự hấp dẫn của câu chuyện đối với mọi
người.
Từ Quốc Siêu bé quá nghe không hiểu, ngồi nghịch khoai nướng.
Từ Đông Thăng bóc cho nó củ nhỏ, rồi nhân lúc mọi người đang mải nghe
chuyện, lấy củ to nhất ra chia đôi với vợ.
Trời tối hẳn, Mẹ Từ lần đầu tiên không tiếc dầu hỏa, thắp đèn lên cho Từ Quốc
Hoa soi đọc tiếp.
Từ Quốc Hoa lần đầu được mọi người coi trọng như vậy, giọng đọc càng lúc càng
vang.
Sự náo nhiệt này thu hút cả hàng xóm sang, xếp hàng ngồi trong sân nghe kể
chuyện, nghe xong còn bàn tán sôi nổi.
Đọc hết mấy quyển sách mỏng, Lâm Tuệ động viên Từ Quốc Hoa: “Cháu xem
cháu ra dáng thầy giáo Từ chưa kìa. Sau này cháu phụ trách dạy cả nhà học chữ
nhé, không nói cái khác, sau này tự đọc báo đọc truyện được là tốt lắm rồi”
Từ Quốc Hoa nhiệt huyết dâng trào, Mẹ Từ cũng mê mấy câu chuyện này, nghĩ
thầm nếu mình biết chữ thật thì sau này oách phải biết! Ngày nào cũng kể chuyện
cho mấy bà bạn già nghe!
“Học, sau này mỗi tối ăn cơm xong, Từ Quốc Hoa phải dạy cả nhà những chữ
thầy giáo dạy trên lớp, ai học chậm nhất phạt nấu cơm cho cả nhà ăn, phải có thịt
có rau”
Trừ Lâm Tuệ ra, mặt ai nấy xanh mét. Nếu chữ nghĩa dễ nuốt thế thì ngày xưa họ
đâu đến nỗi không lấy được cái bằng tiểu học.
Nhưng Mẹ Từ đã quyết, Bố Từ không nói gì, những người khác cũng không dám
ho he.
Lâm Tuệ xoa đầu hai đứa cháu gái, dặn dò: “Hai đứa cũng học cho giỏi vào, trước
tiên học viết tên mình đã, nếu không biết thì sang hỏi thím”
“Vâng ạ”