“Để Chiến Liệt đưa con đi” Mẹ Thẩm bưng một bát cháo ngô, vừa húp vừa dặn
dò: “Con mặc cái áo bông kia của mẹ vào, đừng chê nó rách. Mẹ ở nhà không
ra ngoài, cùng lắm thì mẹ quấn chăn”
Nhà bao nhiêu miệng ăn, người duy nhất có thể dôi ra được cái áo chính là mẹ
Thẩm. Bởi vì ngay cả Thẩm Chiến Liệt cũng chẳng có lấy một cái áo bông
mỏng nào cho ra hồn.
Giang Mỹ Lan lắc đầu, xếp đồ đạc lên xe kéo: “Thôi mẹ ạ, con ngồi cạnh lò than
suốt nên cũng không thấy lạnh đâu. Mẹ cứ giúp con lấy số bông anh Chiến
Liệt mới mua về, nhồi vào cái áo đơn cũ của con là được. Miễn sao bông
không bị lòi ra ngoài là con mặc tuốt, chẳng cầu kỳ gì đâu”
“Nhồi rồi” Mẹ Thẩm thở dài, “Nhưng mẹ làm vội quá, áo lại phải tháo ra khâu
lại, nhìn còn chẳng bằng cái áo rách của mẹ. Mẹ định tháo ra làm lại từ đầu,
nên mới bảo con mặc tạm đồ của mẹ”
Giang Mỹ Lan đời nào lại để mẹ chồng phải quấn chăn ngồi nhà cho mình mặc
áo, cô từ chối dứt khoát: “Vậy thì đợi bao giờ mẹ làm xong rồi đưa con sau”
Sắp xếp xong xuôi, trước đây cô chỉ có hai cái lò than tổ ong, giờ buôn bán khá
khẩm nên cô sắm thêm một cái nữa. Dù chi phí tăng lên nhưng Mỹ Lan tin
chắc mình sẽ kiếm lại được.
Cô vừa định dắt xe đi thì Giang Mỹ Thư chạy tới: “Chị Mỹ Lan!”
Sáng sớm mùa đông, sương mù bao phủ dáng người Mỹ Thư. Cô chạy một
mạch đến nơi, mỗi khi mở lời đều thở ra những làn khói trắng xóa. Mỹ Lan
khựng lại, thấy người nhà họ Thẩm đều đang nhìn, cô vội kéo Mỹ Thư ra một
góc: “Sao em đến sớm thế này?” Cô nhớ rõ em gái mình vốn là chúa ngủ nướng
cơ mà.
Mỹ Thư thở hổn hển: “Mẹ bảo em mang sang cho chị” Cô đưa chiếc áo bông
mới tinh ra: “Đêm qua mẹ thức trắng đêm để làm cho chị đấy. Chị vào thay thử
xem có vừa không?”
Nghe câu đó, Mỹ Lan lặng người đi. Nhìn chiếc áo bông mới trên tay em gái, cô
thấy sống mũi cay xè. Cô chưa kịp đón lấy thì mẹ Thẩm đứng cạnh đó cũng
sượng sùng, mãi sau mới lên tiếng: “Lại để bên nhà thông gia phải tốn kém
rồi” Có chút tự ti, có chút cảm kích, trăm mối cảm xúc đan xen.
Mỹ Thư chẳng buồn để tâm đến cảm xúc của ai khác, cô chỉ biết chị mình gả
vào đây, trời lạnh thế này mà đến cái áo ấm cũng không có. Cô không đáp lời
mẹ Thẩm mà đẩy Mỹ Lan vào nhà: “Chị vào thử ngay đi, em muốn xem”
Lần này Mỹ Thư có chút cứng rắn. Ai bảo chị cô vẫn đang mặc cái áo mỏng
dính kia chứ. Chẳng biết Thẩm Chiến Liệt mua bông về kiểu gì mà mẹ cô đã
làm xong một chiếc áo, còn nhà họ Thẩm thì vẫn chưa thấy đâu.
Mỹ Lan bị đẩy vào trong, cầm chiếc áo mà không thốt nên lời. Mẹ cô – bà
Vương Lệ Mai – luôn yêu thương cô theo cách tỉ mỉ như thế. Cô bảo Mỹ Thư
hãy hòa giải với mẹ, nhưng thực ra đó cũng là lời cô tự nhủ với chính mình.
Chút khúc mắc cuối cùng trong lòng cô tan biến sạch sành sanh khi chạm vào
lớp vải ấm áp này. Cô biết mẹ mình cũng chẳng có áo bông mới, bà toàn mặc
áo đơn lớp này chồng lớp kia, vậy mà vừa có bông là thức trắng đêm làm cho
cô ngay.
Mỹ Lan mặc áo vào, cảm thấy khoảng trống cuối cùng trong lòng đã được lấp
đầy. Mẹ cô có lẽ không hoàn hảo, nhưng giây phút này, cô cảm thấy thế là quá
đủ rồi. Bởi vì khoác trên người không chỉ là tấm áo, mà là tình yêu thương của
mẹ.
Mỹ Thư đứng chờ bên ngoài, vừa thấy chị bước ra, mắt cô sáng rực: “Đẹp lắm
chị ơi!”
ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-122.html]
Chiếc áo vải bông màu lúa mạch nguyên bản, nhồi lớp bông mềm mại, đường
kim mũi chỉ tinh xảo, ôm vừa vặn lấy dáng người. Nói chính xác thì áo hơi rộng
ở phần eo tầm một hai phân, vì bà Vương Lệ Mai đã tính xa đến chuyện sau
này con gái lớn mang thai thì vẫn có thể mặc được.
Mỹ Lan vốn trắng trẻo, mặc những tông màu nhạt này trông rất thanh tú, dịu
dàng. Hơi ấm từ lớp bông nhanh chóng xua đi cái lạnh buốt trên lưng cô.
“Gửi lời cảm ơn mẹ giúp chị nhé” Mỹ Lan vừa chỉnh áo vừa mỉm cười với em
gái, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước. Mỹ Thư lắc đầu: “Muốn cảm ơn thì chị tự
đi mà nói” Mỹ Lan khẽ nhéo eo em gái một cái. Thẩm Chiến Liệt lúc này mới
lên tiếng: “Để lát nữa anh sang cảm ơn mẹ” Anh thực sự cảm kích mẹ vợ đã lo
cho vợ mình tấm áo ấm đúng lúc thế này. Mẹ Thẩm định nói gì đó nhưng rồi lại
thôi.
Sau khi Mỹ Lan và Mỹ Thư đi rồi, mẹ Thẩm hỏi con trai: “Con định cảm ơn mẹ
vợ thế nào?” Thẩm Chiến Liệt đáp: “Nhà họ Giang chắc cũng thiếu bông vải,
con định trả lại thêm một ít bông cho bà, rồi cả tiền công nữa. Mấy hôm nay
con gánh lợn thuê thêm, mỗi ngày được 7 hào, tích được 3 ngày rồi, con định
đưa hết cho mẹ vợ”
Mẹ Thẩm do dự: “Hay là chỉ đưa tiền thôi, giữ bông lại được không? Mẹ thấy
con cũng chỉ có áo đơn, rồi con Ngân Bình nữa, áo nó ngắn cũn cỡn, nối thêm
hai lần rồi không nối được nữa”
Bông vải thời này là vật tư vô cùng khan hiếm. Thẩm Chiến Liệt dứt khoát lắc
đầu: “Không được mẹ ạ. Chuyện của Ngân Bình con sẽ tìm cách sau. Nhà họ
Giang gả con gái cho mình đã chịu thiệt thòi rồi, mình không thể để họ bù lỗ
thêm nữa. Cứ thế này mẹ vợ con ở nhà họ Giang sẽ khó ăn khó nói với con
dâu”
Anh hiểu rõ tâm lý nhà mình, có tí bông mà người này có người kia không là
sinh chuyện ngay. Mẹ vợ vừa mua bông xong đã làm áo cho con gái mang
sang đây, chắc chắn trong nhà họ Giang sẽ có người không bằng lòng. Anh
không muốn vì chuyện này mà vợ mình phải khó xử hay mất mặt với bên
ngoại. Vợ mình mà mình không lo nổi đã là lỗi của anh, mẹ vợ lo giúp thì anh
phải biết ơn và báo đáp. Nếu không thì khác gì kẻ bạc nghĩa?
Mẹ Thẩm thở dài: “Thôi, là mẹ nghĩ cạn. Con cứ tính toán cho ổn thỏa là được”
Thẩm Chiến Liệt xách nửa túi bông cùng số tiền công sang nhà họ Giang. Vừa
vào cửa, anh đã nở nụ cười chất phác: “Mẹ ơi, Mỹ Lan nhận được áo rồi ạ. Cô
ấy bận đi bán hàng không sang được nên bảo con sang cảm ơn mẹ” Anh đưa
túi bông ra: “Để mẹ vất vả thế này, con không thể để mẹ chịu thiệt phần bông
vải được. Số bông này mẹ giữ lại làm áo cho mình hoặc cho mọi người trong
nhà nhé”
Vương Lệ Mai nghe vậy thì lòng ấm áp hẳn lên, biết con rể là người biết điều.
Bà xua tay: “Mẹ làm áo cho con gái mình là trách nhiệm của người mẹ, con trả
bông làm gì?” Thẩm Chiến Liệt không nghe, đặt túi bông xuống bàn rồi bất ngờ
quỳ xuống dập đầu với bà: “Mẹ, con cảm ơn mẹ đã thương xót Mỹ Lan. Sau này
con khấm khá hơn, nhất định sẽ báo đáp mẹ thật chu đáo”
Đây không chỉ là lời hứa đối tốt với vợ, mà là hứa chăm lo cho cả mẹ vợ nữa.
Vương Lệ Mai xúc động, vội đỡ anh dậy: “Cái thằng này, mau đứng lên đi” “Là
con chưa chăm lo tốt cho Mỹ Lan, con nhận lỗi này. Mẹ cho con thêm thời
gian, cuộc sống của chúng con sẽ khá lên thôi”
Vương Lệ Mai gật đầu. Sau khi Thẩm Chiến Liệt đi, bà mở gói đồ ra, bên trong
là hơn nửa cân bông cùng một xấp tiền lẻ. Đếm lại vừa vặn 3 đồng bạc. Bà
cầm số tiền, mãi sau mới thốt lên: “Mỹ Lan. cũng không hẳn là chọn nhầm
người” Cái cậu Thẩm Chiến Liệt này tuy nghèo thật, nhưng nghèo mà có cốt
cách, lại biết ơn báo nghĩa.
Bên ngoài, Giang Mỹ Thư và Giang Mỹ Lan cùng nhau rời ngõ. Mỹ Thư hôm nay
rảnh nên đi theo phụ chị bán hàng, nhưng chủ yếu là để nói chuyện riêng với
chị.
Hơn sáu giờ sáng, ngõ Thủ Đăng chìm trong sương giá. Người dân xếp hàng
dài ở nhà vệ sinh công cộng. Có những gia đình khá giả thấy Mỹ Lan đẩy xe ra
là ghé vào mua đồ ăn sáng ngay. Mỹ Lan dừng xe, nhanh nhẹn cắt gan lợn kho,
cuộn vào bánh ngô: “Hai cái mười sáu xu ạ” Khách đưa tiền rất gọn lẹ.
Mỹ Thư tò mò: “Thế là trên đường đi chị cũng bán được luôn à?” Mỹ Lan gật
đầu: “Đến cổng Chính Dương nếu bán chạy thì cũng được chục cái, không thì
cũng không sao. Chị đứng ở cổng thành, sáng sớm người ta vào thành đông
lắm, đa số chưa ăn gì. Đồ của chị rẻ mà lại có vị thịt nên bán rất chạy. Thường
thì làm ba mươi cái là loáng cái hết sạch”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy nghị lực của chị gái, Mỹ Thư thầm nhủ: Chị mình thật
giỏi quá.