Ngày đầu tiên của tháng 5, mặt đất đã khô được quá nửa, Từ Đông Thăng gánh
đòn gánh cẩn thận tránh mấy vũng nước nhỏ.
“Cẩu Tử, mày đừng cười nữa, cười nửa tiếng rồi đấy, không mỏi mồm à?”
Cẩu Tử toét miệng, cõng bánh bao nặng trịch mà không thấy mệt. Từ lúc nhận
được 7 đồng tiền “lương”, miệng nó không khép lại được.
“Hì hì! Không mệt tí nào! Anh ơi, lần đầu tiên em kiếm được tiền đấy! Chờ em về
đưa cho mẹ với ông bà xem, chắc mọi người vui lắm!”
Từ Đông Thăng cười khẩy: “Thằng ngốc, thế này đã ăn thua gì, tháng này mày
ngày nào cũng đi với anh, một tháng ít nhất cũng kiếm được 15 đồng”
“Chờ anh làm ăn lớn, sẽ thuê mày đi bán cho anh, ăn hoa hồng. Chẳng kém gì
bọn Chuột đi làm thuê ở Bằng Thành đâu!”
Cẩu Tử gật đầu lia lịa: “Anh, em đi theo anh. Em vẫn luôn tin anh có thể kiếm tiền
to mà!”
Lòng tin trong ngực Từ Đông Thăng càng thêm phồng to: “Anh em tốt, làm tới
đi!”
Lâm Tuệ: Máu gà (sự hưng phấn) mình còn chưa kịp bơm, tự hắn đã cầm bát
uống ừng ực rồi kìa!
Bến xe làm việc sớm hơn các đơn vị khác, nghe nói mới mở thêm hai tuyến xe
nữa, càng thêm náo nhiệt.
Từ Đông Thăng chỉ loanh quanh khu vực nhà ga, một tiếng đã bán hết một nửa.
“Soái ca, bánh bao!”
“Bánh bao soái ca!”
Hai chữ “soái ca” lọt vào tai, hắn sướng điên người.
Nhưng hôm nay hắn không định cố thủ ở bến xe mãi, gánh nửa số bánh bao còn
lại đi vào khu dân cư.
Mưa mấy ngày liền, đi chợ mua thức ăn bất tiện, mọi người chắc chắn muốn cải
thiện bữa ăn.
Hai người Từ Đông Thăng bán bánh bao trên trấn vui vẻ, Lâm Tuệ ở nhà đang
định mang chăn ra phơi thì nghe tiếng anh cả.
“A Tuệ”
“Anh cả anh hai, sao các anh lại tới đây?” Lâm Tuệ vội vàng mời các anh vào nhà.
Anh cả Lâm bảo cô đừng vội: “Em giờ đâu như trước, đi lại chậm thôi”
Trời ấm lên, Lâm Tuệ mặc đồ mỏng, bụng đã hơi nhô lên. Hai ông anh đều đã làm
bố, tự nhiên nhìn là biết.
Anh cả anh hai Lâm đặt bao tải xuống: “Mấy hôm trước nhận được tin nhắn, bọn
anh định sang ngay, ai dè mưa suốt”
Một túi nấm phơi khô, một túi mận, còn một túi là sơn trà.
“Em thích ăn nấm này nên bọn anh phơi nhiều chút, em lấy mà nấu canh. Chị dâu
em nghén, bảo ăn mận đỡ, bọn anh hái một ít. Còn sơn trà này là cây mọc hoang
trên núi, hạt to nhưng thịt ngọt lắm”
Lâm Tuệ trong lòng vui mừng, người nhà mẹ đẻ ai cũng nhớ thương cô, nhưng
nhìn giày và quần anh trai dính đầy bùn đất, lại thấy xót xa.
“Các anh đi xa thế này, vất vả quá”
Anh hai Lâm cười: “Không xa không xa, bố mẹ vui lắm, nếu không phải chị dâu
hai em bụng to, ông bà đã sang rồi, không thì cũng định sang thăm em đấy”
Chị dâu hai Lâm chắc bầu hơn sáu tháng rồi, phải cẩn thận là đúng.
Lâm Tuệ hỏi thăm tình hình ở nhà, biết được nhà cũng nuôi hơn hai chục con gà,
hơn bốn chục con thỏ, cô liền dẫn hai anh ra sân sau.
“Anh cả anh hai, các anh xem, sân sau nhà em giờ chật cứng rồi đây này”
Cô rắc vôi bột khử trùng xung quanh, lại thường xuyên dọn chuồng, gà và thỏ đều
lớn nhanh như thổi.
Nếu không phải chuồng trại xếp tầng lên nhau thì đúng là không đủ chỗ nuôi.
Hai người anh ngẩn người, không ngờ cô bạo gan thế. Bảo là nuôi thử, nhưng
nhìn số lượng này thì nhiều quá!
Lâm Tuệ biết họ từ chỗ mỗi nhà chỉ dám nuôi hai con, giờ dám nuôi hai mươi con
đã là bước đột phá lớn, nhưng giới hạn tâm lý thì phải phá vỡ từ từ.
vat/chuong-51-nha-me-de-den-choihtml]
“Các anh đến đúng lúc lắm, em đang định bán bớt đi cho rộng chuồng. Tối nay
các anh ở lại đây một đêm, sáng mai đi theo anh Đông ra ngoài, xem anh ấy bán
gà bán thỏ là biết tình hình thế nào ngay”
Anh cả Lâm còn chút do dự, nhưng anh hai Lâm thì đồng ý ngay tắp lự.
Anh cả tính tình thật thà, thích hợp giữ gìn cơ nghiệp. Anh hai gan to hơn, dám
nghĩ dám làm.
Lúc này chưa vội đi, Lâm Tuệ lấy bánh bao để dành buổi sáng ra, bảo các anh ăn
lót dạ trước.
“Nhà các em ăn uống sang thế này à?”
Lâm Tuệ mới nhớ ra hình như chưa kể với nhà mẹ đẻ chuyện bán bánh bao.
“Bọn em lên trấn bán bánh bao được một thời gian rồi, chỗ này là hàng tồn buổi
sáng. Mấy hôm trước mưa nên không làm nhân thịt. Nào, mỗi người một cái nhân
trứng gà hẹ, một cái nhân dưa chua. Màn thầu cũng mỗi người một cái”
Thấy họ không động đậy, Lâm Tuệ chia luôn vào tay.
Hai người ăn lưng lửng bụng, nhưng trong lòng thỏa mãn. Nếu lại chạy về như
lần trước, họ còn định để dành mang về cho lũ trẻ. Mấy cái bánh trứng cà rốt lần
trước làm bọn trẻ vui sướng đến nửa đêm.
Anh cả Lâm ăn ngấu nghiến, anh hai Lâm hỏi kỹ chuyện bán bánh bao, không
khỏi cảm thán: “Vẫn là gần thành phố dễ kiếm tiền thật”
Lâm Tuệ cười: “Thế mới bảo muốn làm giàu phải làm đường trước. Từ chỗ núi
nhà mình đi bộ ra trấn mất ba tiếng, cả đi cả về là sáu tiếng. Sau này các anh
muốn làm ăn buôn bán thì phải chịu khó đấy”
Anh hai Lâm không để tâm: “Chỉ cần có tiền, mấy chuyện này không thành vấn
đề”
“Đúng thế, có tiền mới thay đổi được hiện trạng”
Lâm Tuệ dẫn họ ra ủy ban thôn gọi điện thoại nhắn về nhà mẹ đẻ, bảo là về muộn
một ngày, để mọi người khỏi lo. Còn lại không tiện nói nhiều qua điện thoại.
Gọi điện một phút tốn 4 xu, dù tiện lợi nhưng anh cả Lâm cũng tiếc tiền không
dám buôn lâu.
Từ Đông Thăng buổi trưa về sớm hơn mọi ngày, thấy hai ông anh vợ, hắn vui
mừng khôn xiết.
Chủ yếu là người nhà vợ đều thật thà chất phác, đối xử với vợ chồng hắn vừa tốt
vừa hào phóng.
Lâm Tuệ mặc kệ các anh can ngăn, bắt Từ Đông Thăng thịt một con gà, gọi cả bố
mẹ chồng và hai nhà anh cả anh hai sang ăn cơm.
Rượu thì không uống, mai còn phải dậy sớm.
Con gà nhà Lâm Tuệ thịt nặng sáu bảy cân, một nửa xào lăn một nửa hầm canh
với nấm nhà mẹ đẻ mang sang, ngon tuyệt cú mèo!
Lũ trẻ ăn đến miệng bóng nhẫy mỡ.
Mọi người chỉ nghĩ là nhà mẹ đẻ sang thăm con gái có bầu, cũng không suy nghĩ
nhiều.
Sáng sớm hôm sau, bánh bao vẫn phải làm vài chục cái. Đây là để dành cho
khách quen ở bến xe, kẻo người ta nhịn ăn sáng chờ bánh bao của mình, tự dưng
không bán lại gây mất lòng.
Cũng may có thêm anh cả anh hai Lâm giúp đỡ, làm gà làm thỏ thạo hơn Từ
Đông Thăng nhiều.
Từ 3 rưỡi sáng hì hục đến 6 giờ, mấy người mới ra khỏi cửa.
Cẩu Tử cõng bánh bao, Từ Đông Thăng và hai ông anh vợ cõng gà thỏ đã làm
sạch lông.
Vì được ăn thịt gà, Sơn Oa gặm hết xương cũng đỡ thèm, lần này nhà họ không
mất công giữ lại bộ lòng mề gà thỏ nữa, đỡ tốn bao nhiêu công sức.
Họ bắt tổng cộng 8 con gà và 10 con thỏ.
Lông mày anh cả Lâm cứ nhíu chặt lại: “Mình có thịt nhiều quá không? Có bán hết
được không? Chẳng phải lễ tết, ai mà ăn thịt chứ?”
Từ Đông Thăng thì lại ra vẻ tính trước mọi sự: “Anh cả anh hai, dân quê mình mới
đợi Tết để ăn thịt, chứ người thành phố thì không thế đâu. Nghe nói trên bàn ăn
của họ ngày nào cũng phải có thịt, không có thịt là ăn cơm không ngon”
“Còn có chuyện ngày nào cũng ăn thịt á?” Anh cả Lâm không tin, nghĩ hắn chém
gió.
“Người ta đi làm có lương, có tiền thì ăn gì mà chẳng được?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lời này của Từ Đông Thăng hơi quá, người giàu trên trấn chưa nhiều đến mức
đó. Nhưng có một điểm hắn nói đúng, người thành phố không cần đợi lễ tết mới
mua thịt, có tiền có phiếu là mua được.
Trên đường vào thành phố, Từ Đông Thăng và anh hai Lâm liên tục trao đổi kinh
nghiệm.