Anh cả Lâm nói chuyện qua điện thoại hơi ấp úng, đại ý là trong thôn có người bị
cưỡng chế đi phá thai, chị dâu hai sợ quá nên sinh sớm hơn nửa tháng. Cũng
may mẹ tròn con vuông, thằng bé hơi gầy chút thôi.
“Khỏe mạnh là được rồi. Cước điện thoại đắt, em nói ngắn gọn thôi. Tiệm cơm
Đại Chúng trên trấn muốn thu mua thỏ, cứ 5 ngày đưa 20 con, nhà em không đủ,
nên ngày mai anh mang 10 con, em mang 10 con, cùng nhau đưa đến nhé”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Anh cả Lâm mừng rỡ, vội vàng đồng ý ngay. Cụ thể bán bao nhiêu một con anh
ấy không hỏi, người thông minh như em rể sẽ không để họ chịu thiệt.
Chị dâu hai Lâm sinh lần này là lần hai, nhưng lại là đứa thứ ba, vẫn bị phạt tiền.
Tổng cộng phạt 300 đồng, tính là ít rồi, nhưng cũng làm nhà họ điêu đứng một
phen. Nếu không nhờ mấy tháng trước bán gà bán thỏ kiếm được chút đỉnh thì
đúng là không gượng dậy nổi.
Từ Đông Thăng nhanh chóng chốt thời gian địa điểm, sau đó cúp máy, vừa khít
một phút.
Hắn về nhà kể cho Lâm Tuệ nghe, cô cũng giật mình.
“Anh cả giọng vui vẻ lắm, chắc mẹ con đều bình an”
Lâm Tuệ soạn ra một bộ quần áo nhỏ màu đỏ cô tự may: “Anh đi đặt hai cái móng
giò, mua một cân đường đỏ với táo tàu, mai đưa thỏ xong thì theo anh cả về thăm
chị ấy nhé, bụng em to quá không về được”
Vì là sinh con thứ ba (siêu sinh), chắc chắn họ không dám làm cỗ mừng.
Từ Đông Thăng vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hít hà mùi xà
phòng thơm giống nhau trên người hai đứa: “Được, anh biết rồi. Tối anh tranh thủ
về ngay, em đừng có nhớ anh đấy nhé”
Lâm Tuệ nghiêng mặt cười hắn: “Anh ngủ lại một đêm rồi hôm sau về cũng được,
không cần vội đâu”
Hắn ghé sát hôn chụt một cái: “Được rồi, là anh nhớ em, anh sẽ về sớm”
Sáng sớm hôm sau, Từ Đông Thăng trói hết thỏ lại nhét vào thùng xe sau, đạp xe
nửa tiếng là đến trấn.
Hai ông anh vợ vẫn gánh đòn gánh đi bộ đến, lần này mang thỏ sống nên cồng
kềnh hơn.
Trong mắt họ, tiệm cơm quốc doanh đã là nơi sang trọng nhất rồi, họ còn chưa
từng được vào ăn. Nhưng cái tiệm cơm Đại Chúng này nhìn còn xa hoa hơn, cửa
kính trong suốt sạch hơn cả gương, nhìn thấy rõ người bên trong, họ chẳng dám
lại gần.
Hai người thập thò ngó nghiêng, nghe tiếng chuông xe phía sau, ngạc nhiên nhìn
hắn: “Đông Thăng, xe ba bánh này mày lấy đâu ra thế?”
Từ Đông Thăng cười cười: “Giao thỏ trước đã, lát nữa em kể”
Từ Đông Thăng gõ cửa hông, rồi đi thẳng vào.
Hắn đến giao thỏ mấy lần rồi, quen mặt với người quản lý thu mua.
Hắn giải thích với giám đốc, đều là người một nhà, thỏ nuôi cũng như nhau cả,
sau này sẽ gom lại đưa cùng, chứ một nhà đúng là không nuôi xuể ngần ấy thỏ.
Giám đốc nhìn qua thỏ của hai bên, thấy chất lượng tương đồng, cũng không nói
gì, chỉ dặn sau này phải giao đúng hạn.
Tiệm cơm Đại Chúng thanh toán tiền ngay, lập tức mỗi bên nhận được 31 đồng và
biên lai.
Đi một chuyến vất vả, hai người còn mang theo mấy con gà, Từ Đông Thăng dẫn
họ đi bán rong trong các ngõ hẻm. Hắn quen mặt khách, chưa đầy nửa tiếng đã
bán hết veo.
Hắn bảo hai ông anh vợ ngồi lên thùng xe sau, lồng sắt của họ treo lủng lẳng hai
bên thành xe.
“Đông Thăng, xe ba bánh này xịn thật, mày mua bao nhiêu tiền đấy?”
Từ Đông Thăng nghiến răng đạp xe: “Vớ được ở trạm phế phẩm người ta bán
đồng nát, mang về sửa lại, tốn mấy chục đồng thôi”
“Thế thì hời quá còn gì!”
Anh hai Lâm sờ sờ khung xe, kéo cái mái che lên, che chắn được cả nắng lẫn bụi.
Tuyệt vời!
Hừ! Vợ con hắn còn chưa được hưởng đãi ngộ này, đã bị mấy ông anh vợ dùng
trước rồi.
Từ Đông Thăng hỏi thăm tình hình dạo này của họ, thấy rất ổn định.
“Ở nhà nuôi thêm mấy chục con gà với thỏ nữa rồi, cứ bảy tám ngày bọn anh lại
đi một chuyến, bán được chín mười con là kiếm được 30 đồng, một tháng cũng
tích cóp được kha khá”
“Tiếc mỗi cái là tiền phạt nộp nhiều quá”
Anh hai Lâm mồm kêu tiếc, nhưng có thêm thằng con trai nối dõi thì có nộp phạt
cũng sướng.
Anh cả Lâm nhìn chiếc xe, ngứa tay: “Đông Thăng, chú dạy anh đạp xe đi? Một
mình chú đạp cũng mệt, anh em mình đổi nhau”
Anh hai Lâm cũng muốn thử: “Đúng đấy, đổi nhau đi”
Từ Đông Thăng đã mệt phờ râu trê, nhưng trước mặt anh vợ cũng phải giữ thể
diện chút.
May quá, họ tự đề nghị đạp, thế thì không trách hắn được.
Người ngồi thùng sau xuống trước, để anh cả Lâm loạng choạng đạp một lúc, sau
đó lại leo lên ngồi.
Lúc đầu còn rón rén sợ lao xuống mương. Đạp được một tiếng quen rồi thì không
sợ nữa, phóng vèo vèo.
Về sau hai ông còn nghiện, tranh nhau đạp, Từ Đông Thăng sướng quá được
ngồi chơi.
Vào đến thôn, đi qua cửa nhà người ta: “Ơ kìa, lại đi trấn về à? Xe ba bánh ở đâu
ra thế?”
vat/chuong-65-lieu-mang-de-con-traihtml]
Anh cả Lâm cười toác mang tai, đạp xe vèo qua: “Của em rể đấy”
Đạp được nửa đường thì gặp lũ trẻ nhà họ Lâm, Lâm Tiểu Chí đang dẫn hai đứa
em sinh đôi đi chơi.
Từ Đông Thăng và anh hai xuống xe, bế đám trẻ con đang la hét ầm ĩ lên xe.
Không có ghế con, chúng ngồi bệt xuống sàn xe. Thu hút bao ánh mắt ngưỡng
mộ của đám bạn trong thôn.
“Anh rể! Anh mua xe đạp, lại còn là xe ba bánh! Anh cả anh cả, mau xuống cho
em đạp thử một cái”
Về đến tận cửa nhà, em trai Lâm sốt ruột, cứ đòi lôi ông anh cả xuống khỏi yên
xe.
Ba đứa trẻ con ngồi lì trên xe, nhất quyết không chịu xuống.
Mẹ Lâm không cho, đuổi chúng nó đi, sợ làm hỏng xe của con rể.
Từ Đông Thăng mặc kệ họ, cứ thoải mái mà dùng. Hắn xách quà vào nhà, làm bố
mẹ vợ cười không khép được miệng.
“Con xem con mang nhiều đồ thế này”
“Không ngờ hôm nay con sang, A Tuệ thế nào rồi? Còn nôn không?”
“Đỡ nhiều rồi ạ, đây toàn là đồ tẩm bổ cho chị dâu hai, A Tuệ chuẩn bị từ sớm rồi.
Bọn con mua thêm mảnh đất sau nhà, chuyển gà với thỏ ra đó nuôi. Cô ấy giờ ăn
ngon ngủ kỹ, không khó chịu nữa”
“Lại mua đất á? Sao không gọi mọi người sang giúp?”
“Mảnh đất bé tẹo ấy mà, họ hàng bên nội sang phụ một tay là xong ngay”
Mấy người trò chuyện một lát, Mẹ Lâm mang đồ vào buồng cho chị dâu hai, rồi bế
em bé ra cho hắn xem.
Hôm nay vừa tròn mười ngày tuổi, thằng bé lớn hơn lúc mới sinh một chút, nhưng
trong mắt Từ Đông Thăng vẫn bé xíu, gói trong tã chỉ bằng hai bàn tay hắn, mắt
còn chưa mở, chẳng khác gì con Sơn Oa hồi mới nhặt về.
Trẻ con kỵ gió, nhìn một lát rồi bế vào phòng.
Chị dâu hai nói vọng qua cửa sổ, rõ ràng tâm trạng thoải mái hơn trước nhiều,
xem ra con trai đúng là nguồn tự tin của chị ấy.
“Ngủ lại một đêm rồi mai hẵng về chú ạ?”
“Không được, A Tuệ ở nhà một mình em không yên tâm. Ăn xong cơm trưa em về
luôn”
Mẹ Lâm thấy con rể biết lo cho con gái, trong lòng hài lòng. Thời gian gấp, thế thì
bữa trưa phải làm thịnh soạn chút.
Giờ trong nhà tự nuôi gà, cũng dám ăn. Bà cùng chị dâu cả ở nhà thịt gà nấu
cơm, Bố Lâm dẫn hai con trai lên núi hái quả cho con rể. Có xe ba bánh, chở đồ
tiện hơn nhiều.
Từ Đông Thăng thấy em trai Lâm và lũ trẻ vẫn đang nghịch xe, dặn dò chúng
đừng để ngã, rồi cũng đi theo lên núi.
Chứ ngồi một mình nói chuyện với chị dâu hai thì ngại chết.
Trưa hắn ăn cơm xong, thùng xe chất đầy ắp đồ, khóe miệng giật giật. Tuy không
phải đi bộ, nhưng đạp xe chở nặng thế này cũng tốn sức lắm chứ bộ?
Hắn gợi ý: “Ở đây gần núi, thổ sản nhiều, bên ngoài mua đắt hơn ở đây. Mọi
người hàng năm thu hái phơi khô rồi mang đi bán, kiếm được đấy”
“Nếu có thể thu mua giá rẻ của người khác, lúc bán nâng giá lên chút đỉnh cũng
kiếm được. Tích tiểu thành đại”
Anh hai Lâm đầu óc cũng nhanh nhạy: “Có thể hỏi tiệm cơm Đại Chúng xem họ có
lấy không? Họ bán đủ món mà?”
“Đúng rồi, làm lạ không bằng làm quen, có thể hỏi thử. Nhưng cung cấp cho
khách lớn thế này, mình không có nhiều hàng họ không ký hợp đồng đâu. Không
ổn định là không vào thực đơn được, giống như mình giao thỏ bây giờ ấy”
“Nếu sau này họ tăng số lượng mà mình không đáp ứng kịp, họ quay sang tìm
mối khác thì mình lỗ to, công cốc làm áo cưới cho người ta”
Anh hai Lâm gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, mình nuôi thêm thỏ, rồi đi thu mua thêm
thổ sản nữa”
Từ Đông Thăng xua tay: “Em chỉ nói thế thôi, thấy có khả năng kiếm tiền. Cụ thể
thu bao nhiêu, thu thế nào, giá cả ra sao, các anh tự liệu nhé”
Thấy trời cũng không còn sớm, hắn lên xe đạp hối hả về nhà.
Một mạch chạy về thôn Hướng Dương, trời vừa nhá nhem tối.
Từ Đông Thăng vừa về đến nhà đã lao vào ôm vợ: “Hôn cái nào, lại đây”
Lâm Tuệ vừa tắm xong, đẩy hắn ra: “Người toàn mùi mồ hôi, ai thèm hôn anh?”
Từ Đông Thăng ôm mông đi đi lại lại: “Phí công nhớ em, em không biết anh đạp
xe về, mông sắp nát ra rồi đây này. Em xem có phải nó bẹt dí rồi không, không
còn cong như trước nữa?”
Lâm Tuệ không thèm để ý, gã đàn ông này điệu đà phát sợ.
Cô ra xe xem đồ nhà mẹ đẻ gửi, có hoa quả, nấm khô, lá trà, đủ thứ linh tinh.
Cô còn nhìn thấy hai gốc hoa, mỉm cười. Quay lại nhìn gã đàn ông đang nằm vật
ra ghế: “Hoa này tặng em à?”
Hắn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Không, nhặt ven đường đấy, tặng Sơn
Oa”
“Cho nó ăn nó còn chẳng thèm ngửi ấy chứ” Lâm Tuệ nâng niu hai gốc hoa lan đi
ra sân sau.
“Làm gì đấy?”
“Hoa đẹp thế này, em trồng ở sân sau, biết đâu sau này bán được khối tiền đấy”