Nhìn ông Giang đang tha thiết nhìn mình, Bạch Du thực sự không thốt nên lời từ
chối.
Đây là một người già đã thật lòng yêu thương và che chở cho cô suốt hai kiếp.
Mặc dù sự yêu thương của ông là xuất phát từ tình yêu dành cho vợ mình, nhưng
điều này không hề làm giảm đi giá trị của tình cảm ấy, ngược lại còn khiến cô
càng thêm kính trọng ông.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Du cuối cùng cũng gật đầu: “Dạ được, cháu sẽ cân nhắc
thêm”
Cô đồng ý cân nhắc, nhưng không đồng ý nhất định sẽ chọn con cháu nhà họ
Giang. Tuy nhiên, cô tin rằng nếu cuối cùng cô không muốn gả vào nhà họ Giang,
ông Giang vẫn sẽ đồng ý với cô.
Ông Giang thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nở lại nụ cười: “Tốt, tốt, chúng ta ra
ngoài nói với mọi người”
Bạch Du: “…………”
Nói với mọi người cái gì, nói cô sẽ chọn họ như chọn cải trắng sao?
Nghĩ thôi đã thấy thật xấu hổ!
Bạch Du rất muốn tìm một cái cớ để chuồn đi, nhưng ông Giang không cho cô cơ
hội này, kéo cô trở lại phòng khách.
Mọi người nhìn một già một trẻ bước ra từ thư phòng, ánh mắt đều đổ dồn vào
họ.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Giang Khải quỳ ở cổng lớn, cả người đã ướt sũng
vì nước mưa.
Nhìn thấy ông Giang và Bạch Du đi ra, “vụt” một tiếng, anh ta sắc bén như chim
ưng phát hiện con mồi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Bạch Du.
Bạch Du cảm nhận được ánh mắt của anh ta, liếc nhìn ra ngoài, trong lòng có một
cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Kiếp trước đến tận ngày ly hôn anh ta vẫn nói mình bị ép cưới cô. Đã ủy khuất
như vậy, vậy thì kiếp này đường ai nấy đi, không ai cản trở ai nữa!
Ông Giang cũng chú ý đến Giang Khải đang quỳ bên ngoài, nói với Giang Văn:
“Con đi gọi Giang Khải vào đây cho ta, ta có chuyện muốn nói với các con”
Giang Văn dạ một tiếng rồi đi ra, rất nhanh đã cùng Giang Khải ướt như chuột lột
bước vào.
Cục u trên trán Giang Khải sưng to hơn, trông rất buồn cười.
Thấy mọi người đã đông đủ, ông Giang mới tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Du Du
và Giang Khải chính thức chia tay, sau này không còn là quan hệ bạn trai bạn gái
nữa. Giang Khải, sau này con không được phép đến gần Du Du, càng không
được quấy rầy con bé, nếu không con sau này không cần bước chân vào cửa nhà
họ Giang nữa!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Ông nội trông có vẻ nghiêm nghị uy nghiêm, nhưng thực ra rất ít khi nói lời nặng
nề. Giờ đây nói ra những lời như vậy, chỉ có thể chứng tỏ lần này Giang Khải thực
sự sai quá mức rồi.
Cũng không trách ông nội tức giận, ngay cả khi qua lại với người khác, nhà họ
Giang cũng chưa từng có người nào quan hệ nam nữ lăng nhăng, huống hồ đối
tượng anh ta qua lại lại là Bạch Du.
Ông nội cưng chiều Bạch Du như thế nào chẳng lẽ anh ta không biết sao? Dù anh
ta thích hay không thích Bạch Du, đã chọn qua lại với cô thì nên chung thủy, sao
có thể qua lại bừa bãi với cả chị họ của Bạch Du chứ?
Môi Giang Khải run rẩy, phải dùng hết sức mới nặn ra được mấy chữ: “Con biết
rồi”
Bên cạnh, Lâu Tú Anh cắn chặt môi dưới, lo lắng đến mức miệng như sắp bốc
hỏa.
70/chuong-55.html]
Bà ta đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào Giang Khải, nếu Giang Khải khiến ông nội
chán ghét, chẳng phải mọi công sức trước đây của bà ta đều đổ sông đổ biển
sao?
Nhưng lúc này, lại không thể nói gì, không thể làm gì được.
Mọi người chợt nghĩ, vừa nãy ông nội chỉ nhắc đến chuyện Bạch Du và Giang
Khải chia tay, nhưng lại không đề cập đến việc hủy hôn sự của hai nhà, chẳng
lẽ…
Giây tiếp theo, họ nghe ông Giang nói: “Hôn sự của hai nhà Giang – Bạch vẫn
còn hiệu lực. Con bé sẽ chọn một người thích hợp trong số các cháu để làm bạn
trai. Nếu có ai không đồng ý, bây giờ có thể đứng ra”
Mọi người: “!!!”
Giang Khải: “!!!”
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Bạch Du. Vừa nãy họ đã có chút nghi ngờ,
nhưng nghe chính miệng ông nội nói ra, họ vẫn vô cùng kinh ngạc.
Giang Khải càng kinh hãi đến mức mắt muốn nứt ra.
Anh ta tưởng bị chia tay công khai, bị trách mắng, bị phạt quỳ đã đủ bẽ mặt rồi,
không ngờ còn có chuyện bẽ mặt hơn, Bạch Du lại muốn chọn anh em của anh ta
làm bạn trai!
Anh ta muốn phản đối, nhưng lại không dám mở lời, chỉ có thể đặt hy vọng vào
Bạch Du và mấy người em họ, hy vọng họ chủ động từ chối.
Nhưng kỳ lạ là không một ai đứng ra từ chối.
Nếu là trước đây, có lẽ sẽ có người không vui, nhưng Bạch Du hôm nay quá xinh
đẹp, quá có khí chất, rạng rỡ chói lòa, hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của
mọi người.
Chuyện cô và Giang Khải từng qua lại quả thật hơi khó xử, nhưng qua lại đâu
phải là kết hôn. Bây giờ là thời đại mới, xã hội mới, cho dù kết hôn rồi còn có thể
ly hôn mà.
Hơn nữa, họ cũng muốn biết nếu Bạch Du chọn lại, cô sẽ chọn ai trong số họ.
Ông Giang tổng cộng có mười một đứa cháu trai, trừ Giang Khải ra, những người
chưa kết hôn, chưa có đối tượng, tuổi tác cũng phù hợp, tổng cộng có năm người,
lần lượt là Giang Lâm xếp thứ ba, Giang Võ xếp thứ sáu, cùng với Giang Thần
xếp thứ bảy, Giang Chấn xếp thứ tám, và Giang Cẩn xếp thứ chín.
Tuy nhiên, Giang Lâm không ở thủ đô, đang đóng quân ở nơi hẻo lánh như đảo
Quỳnh Châu, tuổi tác lại lớn hơn Bạch Du tới bảy tuổi, mọi người nghĩ Bạch Du sẽ
không chọn anh ấy.
Hơn nữa, Giang Lâm là anh ruột cùng cha cùng mẹ của Giang Khải, Bạch Du
chọn anh ấy thì thật sự là quá khó xử, lại thêm Giang Lâm tính tình lạnh lùng, anh
ấy chắc chắn không muốn dính vào chuyện như thế này, nên mọi người tự động
loại anh ấy ra.
Bạch Du vốn nghĩ rằng mấy anh em nhà họ Giang chắc không ai muốn làm cải
trắng để cô tùy ý chọn lựa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hăm hở của họ bây giờ, cô
nhất thời không biết nên nói gì.
Ông Giang lại rất hài lòng: “Vì các cháu tự nguyện để được chọn, vậy thì sau này
nếu được chọn rồi thì không được phép quan hệ nam nữ bừa bãi, nếu bị phát
hiện, ta sẽ đánh gãy chân các cháu!”
Giang Khải: “…………” Đầu gối đau quá.
**
Do thời tiết, chuyến phà từ bến Quảng Châu đi đảo Quỳnh Châu đã bị hoãn hai
ngày.
Sau ba mươi giờ lênh đênh trên biển, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên cuối cùng
cũng đến đảo Quỳnh Châu trước khi trời tối.
Lúc này, ráng chiều như nước cam vương vãi, nhuộm đỏ cả bầu trời và đại
dương. Biển trời hòa làm một, trên bến cảng vang lên tiếng còi, gió đêm thổi nhẹ,
những con sóng không ngừng cuộn trào lấp lánh ánh vàng vụn, như thể có người
rắc một nắm vàng xuống biển, đẹp đến nao lòng.
Cát Đại Xuyên lần đầu tiên thấy cảnh đẹp như vậy, nhất thời quên cả mệt mỏi, đôi
mắt nhìn khắp nơi, hận không thể thu hết mọi cảnh vật vào tầm mắt. Tuy nhiên,
rất nhanh anh ta phát hiện ra một điều rất không đúng.